Phòng Thuật (Dịch) - Chương 122: Nhân họa đắc phúc
Thật ra, Trương Vĩ sở dĩ không có yêu cầu khai trừ Quách Bân, cũng không phải hắn nhân từ nương tay, cũng không phải là vì lấy lòng Từ Minh, mà là vì sự nghiệp sau này của mình mà tính toán.
Quách Bân bởi vì giành khách hàng của Trương Vĩ, đồng thời ký hợp đồng riêng nên bị khai trừ, tuy rằng Trương Vĩ có thế nói là báo thù rồi, nhưng lại không có cách nào điều khiển được ấn tượng của khách hàng, sẽ làm đồng nghiệp cùng cấp trên hoài nghi năng lực nghiệp vụ của Trương Vĩ.
Nếu như Trương Vĩ chỉ muốn làm một nhân viên môi giới bình thường, tự nhiên không cần để ý suy nghĩ của người khác, nhưng mà Trương Vĩ nếu muốn thăng chức làm trưởng phòng, quản lí, tổng giám khu vực với chức vị cao, thì không thế cho người khác lưu lại nhược điểm năng lực nghiệp vụ kém cỏi của mình.
Mà Trương Vĩ vừa khéo là một người có dã tâm, hắn sẽ không cả đời đi làm một người nhân viên môi giới bình thường, hắn cần phải từng bước từng bước thăng chức trong ngành kinh doanh bất động sản, đồng thời tích lũy kinh nghiệm quản lý để thành lập được mạng lưới quan hệ của mình, chỉ có như vậy sự nghiệp của hắn mới có thế phát triển rộng mở.
Vì một tên Quách Bân bé nhỏ, căn bản không đáng khiến sự nghiệp Trương Vĩ dậm chân tại chỗ như này, huống chi Quách Bân hiện tại là Cháu chấu, căn bản là nhảy nhót không đá nổi được xe, để hắn lại đối với Trương Vĩ cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
- Cộc cộc…
Từ Minh gõ bàn một cái nói, chỉ chỉ Quách Bân, gương mặt nghiêm túc nói:
-Quách Bân, ngươi không nên mừng vội, ngươi muốn tiếp tục ở lại công ty thì nhất định phải đồng ý một việc.
- Từ ca, người nói đi, bất kể là điều kiện gì tôi đều đồng ý.
Quách Bân không chậm trễ chút nào nói, có thế không bị công ty khai trừ hắn cũng đã rất mừng rồi, mặc dù hiện tại bị xử phạt, hắn cũng chấp nhận.
- Cậu cùng Mộ Dung Huyên đi tư đan, nhất định phải thuận theo công ty hoàn tất hết quá trình, hơn nữa tiền thuê cũng phải nộp lên công ty, ký hợp đồng sau này công trạng cũng phải danh nghĩa là Trương Vĩ, cậu có đồng ý không?
Từ Minh một đôi mắt nhỏ, gắt gao nhìn chằm chằm Quách Bân, từng chữ từng câu nói.
- Từ ca… Này… Tôi…
Quách Bân vừa rồi còn đối Trương Vĩ cảm kích vạn phần, nghĩ sau khi hội nghị chấm dứt, lúc không có ai nhất định phải cảm tạ hắn, nhưng hiện tại trước ý tưởng kia, ấp úng nói không ra lời.
- Ngươi nếu đồng ý, cứ dựa theo lời tôi mới vừa nói xử lý! Nếu không đồng ý, lập tức xéo ngay cho ta, cũng đừng nghĩ lại nhận tiền lương tháng trước!
Từ Minh rút ra một điếu thuốc từ trong hộp, cũng không hề bật lửa đốt thuốc, dùng tàn thuốc đập mặt bàn, trên nét mặt tỏ ra không kiên nhẫn được nữa.
Bởi vì nguyên nhân là ký hợp đồng riêng, Quách Bân chỉ lấy Mộ Dung Huyên hai ngàn NDT tiền hoa hồng, mà tiền lương tháng trước của Quách Bân cũng gần tới hai ngàn NDT, bởi vậy nếu như dựa theo lời Từ Minh nói, cho dù hắn là bị khai trừ hay không, đều chỉ có thế nhận được một phần tiền trong hai cái này.
- Từ ca, tôi đáp ứng anh như vậy là được rồi.
Quách Bân cân nhắc một chút lợi và hại, dù sao đều là bị chụp tiền, có là gì so sánh với chuyện ném đi chén cơm.
- Được rồi, ngươi bây giờ đem mọi chuyện cùng tiền thuê của căn nhà kia nói một chút, cái kia hợp đồng cùng Mộ Dung Huyên cậu cũng không cần tôi hỏi lại lần nữa chứ.
Từ Minh tận dụng cơ hội làm tới.
- Cái nhà kia đã ký hợp đồng rồi, mỗi tháng tiền mướn là 3900 NDT, tiền thuê là 2000 NDT, tạm thời còn không có tiền trả cho tôi!
Quách Bân có chút không tình nguyện nói.
- Căn nhà giá thuê 3900 NDT , cậu đã thu 2000 NDT tiền hoa hồng, vậy là kiếm hơn cả 1000, cậu vi phạm quy định ký hợp đồng riêng của công ty?
Từ Minh đưa thuốc lá trên tay hung hăng đâm lên bàn, thuốc lá cắt thành hai nửa , mặc kệ làn khói cũng chiếu xuống trên bàn.
Từ Minh sắc mặt lần nữa âm trầm lên, đưa ngón trỏ tay phải ra, chọc chọc gò má của mình, căm tức nói:
- Tôi cũng cảm thấy xấu hổ dùm anh.
Nếu như đi theo trình tự chính quy của công ty, tiền phí hoa hồng hẳn là thu giữ một tháng tiền mướn phòng 3900 NDT, trích 10% phần trăm mà tính, Quách Bân chỉ có thế thu nhập được 400 NDT.
Mà còn nếu như là nhân viên môi giới ký hợp đồng riêng, đối với khách hàng mà nói phải bảo đảm thiếu hụt, sở dĩ nên khách hàng thường đều khiến cho tiền hoa hồng giảm, cho nên Quách Bân mới chỉ có thế lấy 2000 NDT tiền hoa hồng, nhưng mà dù vậy nếu so sánh với đi quy trình chính quy thì cùng nhiều hơn 1600 NDT.
- Trương Vĩ, cái hợp đồng này dĩ nhiên giao cho cậu rồi, lát nữa cùng trợ lí đi lấy hợp đồng thuê, tiền thuê cũng do cậu thu giữ, không thành vấn đề rồi chứ!
Từ Minh hỏi.
- Từ ca, anh yên tâm đi!
Trương Vĩ trung khí mười phần, tính trước kỹ càng nói.
Trương Vĩ trong lòng hiểu rất rõ, Từ Minh sở dĩ làm như vậy, đơn giản là bởi vì mình đề nghị không khai trừ Quách Bân, hợp với tâm tư của hắn, cho nên mới phải bánh ít đi, bánh quy lại bồi thường bản thân mình, hơn nữa có thế không công có được một cái hợp đồng, Trương Vĩ tự nhiên cũng sẽ không từ chối.
Quách Bân sau khi nghe được đối thoại của hai người, cảm thấy mình như tim mình tan nát, hắn cực khổ tìm nhà, dẫn khách, bận rộn gần nửa tháng, cả ngày trước mặt Mộ Dung Huyên gật đầu, cúi người, trang Tôn Tử, thật không dễ dàng ký được cái hợp đồng này.
Nhưng mà có ai nghĩ đến, hắn cực cực khổ khổ ký hợp đồng, trong nháy mắt là thuộc về Trương Vĩ, mà chính hắn vẫn còn phải bị trong điếm trừng phạt, nổi khổ trong lòng sở khó có thế nói hết, đối với Trương Vĩ một chút lòng cảm kích cuối cùng cũng không còn sót lại chút gì.
Mang hợp đồng Mộ Dung Huyên đưa cho Trương Vĩ, việc Quách Bân lén ký hợp đồng riêng coi như là đã qua, Từ Minh tuyên bố hội nghị đã xong, mọi người đều rời khỏi phòng họp, còn Trương Vĩ cũng bước về quầy tiếp tân.
Trương Vĩ ngồi ở trước quầy tiếp tân, trong lòng lại đang suy nghĩ đến Mộ Dung Huyên chính là cái hợp đồng kia, hai người vừa rồi còn đại sảo 1 chiếc, nếu như trực tiếp đi tìm Mộ Dung Huyên thì có chút đột ngột, vậy nên Trương Vĩ quyết định gọi điện thoại cho nàng ta, tìm hiểu một chút thái độ cùng ý tứ của đối phương.
- Reng reng reng…Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin vui long gọi lại sau.
Trương Vĩ bấm điện thoại của Mộ Dung Huyên, phát hiện mới vừa còn goi được, không ngờ giờ lại bận rồi.
Tình huống như vậy chứng tỏ Mộ Dung Huyên đang tiếp điện thoại, thấy Trương Vĩ điện cố ý ngắt máy điện thoại di động, chứ không phải đường dây đang bận, khiến cho Trương Vĩ trong lòng có chút áo não.
Trương Vĩ lại liên tục bấm mấy lần, nhưng đều vậy, hiển nhiên là Mộ Dung Huyên không muốn nghe điện thoại của hắn, cuối cùng Trương Vĩ cũng chỉ có thế bất đắc dĩ lựa chọn bỏ qua.
Bởi vì hiện tại đến phiên Trương Vĩ trực ở quầy tiếp tân, vậy nên hắn cũng không thế rời điếm, chỉ có thế chờ đến sau khi tiếp đãi khách hàng, lại đi Tĩnh Huyên Trai tìm Mộ Dung Huyên đàm phán, cho nên thời gian này khiến cho Trương Vĩ vô cùng đau khổ, thậm chí thiếu chút nữa khiến cho Vương Kiến Phát thay mình tiếp đãi khách hàng.
Cũng may Trương Vĩ đợi nửa giờ, có một khách hàng bước vào cửa điếm, vị khách hàng hơn năm mươi tuổi, muốn mướn một gian nhà, tiền mướn phòng giá tiền cần trong vòng 500 NDT, nhưng lại không muốn ra tiền hoa hồng, khiến cho Trương Vĩ cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Nói như vậy loại này hợp đồng thấp hơn một nghìn đồng, công ty thường thường cũng sẽ không đi thụ lí, bởi vì loại hợp đồng càng nhỏ càng khó thu được tiền hoa hồng, thế nên Trương Vĩ nhớ kỹ rồi gọi cho cô ta một cuộc, nói cho đối phương biết có nhà và sẽ liên lạc lại cô ta, khiến cho vị khách kia đi trước.
Cái này là khách hàng mới tuy nhiên không đáng tin cậy, nhưng dù sao cũng coi như là một cái khách hàng, vậy nên Trương Vĩ ra khỏi vị trí tiếp đãi, giờ đến phiên Vương Mẫn đi tiếp đãi khách hàng rồi.
Sau đó Trương Vĩ rãnh rỗi, theo Văn Phương tới một cái hợp đồng thuê, chuẩn bị thừa dịp làm nghề đem hợp đồng của Mộ Dung Huyên xử lý một chút, coi như là giữa hai người hoàn toàn chấm dứt.