Phòng Thuật (Dịch) - Chương 123: Chủ động đến thăm (1)
Tĩnh Huyên Trai từ khi khai trương tới nay, vẫn luôn làm ăn thịnh vượng, tân khách lâm môn, không chỉ bởi vì thức ăn tinh xảo, đồ ngon giá rrẻ, mà cảnh vật và phục vụ của nơi này cũng vô cùng hoàn thiện, vì thế cho nên khách hàng quen rất nhiều, danh tiếng nhà hàng cũng không tệ.
Lúc này đang đúng 4 giờ chiều, nhà hang vẫn còn tương đối thanh nhàn, cửa Tĩnh Huyên Trai lưa thưa dừng mấy chiếc taxi, hai tiểu thư tiếp khách đứng ở cửa nhỏ giọng tán gẫu.
Một chàng trai từ Nhã Uyển tiểu khu đi ra, anh ta hơn 20 tuổi, toàn thân từ quần áo trong đến quần tây đồ công sở, trong tay cầm một cái túi giấy, trực tiếp đi tới hướng Tĩnh Huyên Trai.
- Lưu Lệ mau nhìn, người kia không phải bạn trai tin đồn của quản lí sao?
Tiểu thư tiếp khách Thanh Xuân Đậu nhãn tình sáng lên, đối với nam nhân đang hướng chép miệng, nói cùng nữ tử cao gầy đối diện.
Liễu Tình, mày đừng nghe bọn họ rối loạn rồi nói huyên thuyên, nếu để cho quản lí nghe được, cẩn thận phạt ngươi đi quét nhà cầu.
Nữ tử được gọi là Lưu Lệ dáng người yểu điệu, dung mạo xin tươi nói lời khuyên nhũ.
- Cũng không phải một mình tôi nói, trong điếm mọi người không phải ai cũng đều nói như vậy sao? Cũng không thế đều bị phạt quét nhà cầu chứ hả!
Liễu Tình bĩu môi, có chút không xem chuyện này là quan trọng nói.
- Trương tiên sinh, hoan nghênh quang lâm!
Lưu Lệ đối với nam tử kia nhẹ nhàng thi lễ, đưa ra cánh tay thon dài, thực hiện dấu tay ra hiệu mời thỉnh, dẫn nam nhân đi vào trong tiệm.
-cảm ơn nhiều.
Trương Vĩ đối với Lưu Lệ gật gật đầu, ngậm cười nói.
- Trương tiên sinh, ngài cần phục vụ gì?
Lưu Lệ vừa đi, một bên thân thiết cất tiếng hỏi.
- Không cần khách khí như vậy, trực tiếp xưng hô tên ta là được rồi.
Đối với Lưu Lệ, Trương Vĩ ấn tượng sâu sắc, hơn nữa hai người lại là đồng hương, thế nên Trương Vĩ không muốn để cho hai bên khách khí.
- Không được đâu, nếu để cho quản lí chúng tôi nghe được, vậy là tôi thế thảm rồi!
Lưu Lệ lắc lắc cánh tay thon dài của mình, ra vẻ khoa trương nói.
Trương Vĩ chẳng qua là thuận miệng nhắc tới mà thôi, thấy được đối phương kiên trì xưng hô vừa rồi, hắn cũng không miễn cưỡng đối phương, chuyển đề tài câu chuyện hỏi:
- Lưu Lệ, quản lí Mộ Dung các người có ở đây không?
- Quản lí chúng vừa mới trở về, hơn nữa dường như không quá vui vẻ, vừa đến trong điếm liền nhốt mình vào phòng làm việc, ngài muốn gặp cô ấy sao?
Lưu Lệ nhìn Trương Vĩ nhìn một cái, hảo tâm nhắc nhở.
- Đúng nha, làm phiền ngươi giúp ta thông báo một chút đi!
Sau khi nghe được lời nói của Lưu Lệ, Trương Vĩ trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, hắn cơ bản không biết Mộ Dung Huyên trong lòng không vui, chỉ lá bất quá hắn hiện tại cũng là bị đưa vào Lương Sơn, không có lựa chọn khác.
- Được, vậy ngài chờ một chút, ta đi giúp ngài thông báo một tiếng.
Lưu Lệ khóe miệng mân khởi, nhợt nhạt cười, chuyển thân hướng về phía phòng làm việc mà đi.
Trương Vĩ nhìn bóng lưng yểu điệu của Lưu Lệ, sườn xám bó sát thân thế mềm mại vẽ bề ngoài vô cùng nhuần nhuyễn, xẻ tà làn váy chỗ lộ ra một dính bông tuyết, trong lúc bước đi hai cái bắp đùi thon dài như ẩn như hiện, khiến cho Trương Vĩ cũng không nhịn được quan sát nhiều hơn.
Trương Vĩ thu hồi ánh mắt nóng rực của mình, làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra quan sát nội thất của nhà hàng, trong lúc hắn quan sát nhà hàng, nhân viên trong tiệm cũng đều tò mò theo dõi gương mặt hắn, thậm chí còn lớn gan chủ động đến nói chuyện cùng hắn.
- Trương tiên sinh, ngài đến tìm quản lí Mộ Dung của chúng tôi sao?
Một nữ tử vóc dáng hơi mập, không cao, tướng mạo đáng yêu hỏi.
- Ừ, Đúng!.
Trương Vĩ nghe được có người cùng mình nói chuyện, xoay người lại, nhìn nữ tử này nhìn một cái, phát hiện mình căn bản không nhận thức, tùy ý lên tiếng, nói.
- Trương tiên sinh, ngài cùng quản lí Mộ Dung là quan hệ gì vậy?
Cô gái hơi mập nháy mắt một cái, có chút mong đợi hỏi.
Từ khi Trương Vĩ đi vào trong điếm, phần lớn nhân viên đều chú ý tới hắn, hiện đang lúc mọi người nghe được cô gái hỏi lớn mật như thế, đều ngóng tai, chuẩn bị nghe Trương Vĩ sẽ trả lời như thế nào.
- Là quan hệ bạn bè thôi!
Trương Vĩ bật cười một tiếng, nói lấy lệ.