Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1208: Ngành giải trí (2)
- Tôi biết rồi anh Vì.
Lưu Thành gật đầu đáp.
- Đợi Tinh Tử hoa viên bàn giao xong tôi sẽ giữ cho cậu một căn phòng nhỏ, hơn nữa tôi thay cậu thanh toán tiền đặt cọc, đến lúc đó cậu cũng không cần thuê phòng ở.
Trương Vĩ nói.
- Anh Vĩ, anh không cần như vậy, tôi có chút tiền, có thể trả tiền đặt cọc một căn phòng nhỏ.
- Tiền của cậu cứ giữ lại.
Trương Vĩ cười nói.
- Thế nhưng…
Lưu Thành còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Trương Vĩ đã ngắt lời.
- Quyết định vậy nhé.
Trương Vĩ khoát tay áo nói.
Tại sân bay ở cảng quốc tế có hai người đàn ông, một người tầm 50 tuổi, một người khác hơn hai mươi tuổi. Hai người đàn ông có nét giống nhau, đó là Trương Bình Sinh của Tập đoàn Hồng
Đỉnh, cha con Trương Trung Nhạc.
Vì ảnh hưởng của video bất nhã của Vệ Dung hai cha con đều phải rời Hương Giang, Trương Bình Sinh đến đảm nhiệm Tổng giám đốc tập đoàn Hồng Đỉnh ở Bắc Mỹ, các công ty mà tập đoàn Hồng Đỉnh sở hữu ở Mỹ đều thuộc quyền quản lý của ông ấy.
- Há, rốt cuộc đã đến Mỹ, đây mới chính là nhà của mình.
Trương Bình Sinh sầm mặt nói.
- Cha, Mỹ có gì không tốt, nó là đất nước mạnh nhất trên thế giới, cũng là quốc gia tự do nhất trên thế giới, con quả thực yêu nó chết mất.
Trương Trung Nhạc vẻ mặt say mê nói.
- Tôi cảnh cáo con con muốn ở Mỹ không có vấn đề nhưng phải thành thật cho ta, nếu con gây ra phiền toái gì, xem ta trừng phạt con.
Trương Bình Sinh trách.
- Cha, xem ngài nói kia con có thể gây phiền gì cho ngài, sao cho không tin con như vậy?
Trương Trung Nhạc có chút bất mãn nói.
- Tin tưởng con?
Nghe con trai nói xong Trương Bình Sinh sầm mặt nói
- Con làm gì để cha tin tưởng con, nếu như không phải vì con giờ nay cha đứng đây sao?
- Cha, con cũng có cống hiến cho gia tộc nếu không có trợ giúp của con, ông nội có thể bảo vệ chức vụ Tổng giám đốc tập đoàn Hồng Đỉnh sao?
Trương Trung Nhạc lớn tiếng hỏi.
- Con câm miệng, chuyện này không phải là chuyện con có thể nói, sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa.
Trương Bình Sinh lạnh lùng rầy một câu.
- Cha mặc kệ ngài thích hay không thích nghe, con đều nói sự thật.
Trương Vĩ không yêu thế chút nào nói.
- Được rồi, đừng nhiều lời với ta, mau lên xe.
Trương Bình Sinh khoát tay áo không muốn bàn lại chuyện này, chỉ lên chiếc xe đến đón nói.
- Cha, cha lên xe về đi, con còn có bạn phải đi gặp.
Trương Trung Nhạc hừ lạnh một iếng căn bản không nhìn xe đặc biệt này mà chạy về phía chiếc
taxi.
- Quay lại cho ta.
Thấy con vừa xuống sân bay Mỹ đã chạy đi Tbd càng giận không có chỗ phát tiện lớn tiếng quát.
Nhưng Trương Trung Nhạc căn bản không nghe ông ta nói trực tiếp ngồi vào xe taxi, nói với người lái xe
- Lập tức lái xe.
- Tiên sinh, ngài muốn đi đâu?
Lái xe hỏi.
- Cứ lái về phía trước, trên đường tôi sẽ nói địa chi.
Trương Trung Nhạc khoát tay áo nói.
- Được rồi.
Lái xe lên tiếng sau đó đạp ga lao về phía trước.
Lúc này Trương Trung Nhạc vừa bị khiển trách một trận vẫn không kịp thờ lấy điện thoại trong túi ra bấm số hùng hổ nói:
- Này Kháp Lợi, em ở đâu?
- Ừ, hiện giờ em đang ở bar, anh tìm em có việc sao?
Giọng một người đàn ông vang lên.
- Mẹ kiếp, mấy giờ rồi đã đến hộp đêm, cũng không sợ chơi đến chết sao?
Trương Trung Nhạc mắng một câu hỏi
- Cậu trong tay có hàng không?