Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1209: Hậu quả xấu. (1)
Trong Trương phủ tại khu Vĩnh Yên phía tây Kinh Thành, Trương Vĩ ngồi dưới bóng cây, đứng ở trước mặt hắn là bảy tám người trong đó bốn người
là bảo vệ của Trương Vĩ, còn hai người bảo mẫu, còn một người là đầu bếp.
Hiệu suất làm việc của Lưu Thành rất nhanh, hôm trước Trương Vĩ dặn chuyện này, hôm nay đã sắp xếp xong. Mà những người này Trương Vĩ chỉ quen biết một người, đó là một trong những người bảo vệ, Tiểu Chung.
- Các vị đều thấy, đây chính là nơi các vị sẽ làm việc sau này, nếu ai không hài lòng, hoặc là không muốn làm việc ở đây hiện giờ có thể nói ra.
Trương Vĩ quét mắt liếc mọi người một cái.
Một lúc sau mọi người đều không có ý kiến gì. Trương Vĩ đứng lên nói
- Được, tất cả mọi người không nói gì, tôi coi như mọi người đồng ý.
- Tiểu Chung, sau này cậu phụ trách lái xe cho tôi, còn lại ba người lần lượt thay nhau đóng ở nhà cấp bốn, mỗi một lần cũng không thể ít hơn so với hai người, có vấn đề gì không?
Trương Vĩ hỏi.
- Không có vấn đề gì, tổng giám đốc Trương.
Tiểu Chung và ba người bảo vệ đề khom người đáp.
- Ừ, tiền lương cơ bản của các cậu là một năm hai mươi vạn, nếu như làm việc chăm chỉ còn có thêm tiền thưởng cuối năm, có vấn đề gì không?
Trương Vĩhỏi.
- Tổng giám đốc Trương, không có vấn đề.
Nghe Trương Vĩ nói xong bốn người bảo vệ mắt sáng lên, tiền lương này đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
- Không có vấn đề, vậy mọi người làm quen với hoàn cảnh xunh quanh một chút, nơi này chính là chỗ làm việc của các câu sau này.
Trương Vĩ nói.
- Được rồi.
Bốn người bảo vệ lên tiếng sau đó đi về sân nhỏ phía nam, tại đó có một gian phòng là văn phòng và nơi nghỉ ngơi của họ.
- Chị Trương và chị Lưu sau này hai người sẽ phụ trách dọn dẹp phòng cùng với những việc vặt vãnh khác, có vấn đề gì không?
- Tổng giám đốc Trương, bọn tôi vốn làm việc này có thể có vấn đề gì sao?
Người được gọi là chị Lưu nói.
- Được.
Trương Vĩ cười nói
- Lương hàng năm của hai vị năm vạn nếu làm tốt cuối năm sẽ được thưởng.
- Cám ơn tổng giám đốc Trương, hai người chúng tôi nhất định sẽ làm tốt.
Nghe tiền lương một năm người gọi là chị Trương cũng cười đáp.
- Ừ, vậy các chị làm quen hoàn cảnh một chút
đi.
- Được, bọn tôi dọn dẹp phòng bếp một chút.
Chị Lưu nói.
Hai người bảo mẫu cũng rời đi chỉ còn lại Trương Vĩ và đầu bếp. Trương Vĩ nhìn đối phương
một cái nói
- Bác Trần, ngài nấu được đồ ăn gì?
- Đồ ăn Lỗ, món cay Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông đều làm được.
Người được gọi là Bác Trần nói.
- Bác Trần vài ngày hôm nay có thể thể hiện tài năng cho tôi không, chỉ cần tay nghề của ngài không tệ sau này lương một năm của ngài là mười vạn, làm tốt cuối năm sẽ có tiền thưởng.
- Tổng giám đốc Trương, hôm nay tôi sẽ cho ngài thưởng thức mấy món ăn sở trường.
Trần sự phó cười thoải mái đáp.
Trương Vĩ cười trả lời một câu.
- Tổng giám đốc Thương, ngài có kiêng đồ ăn gì không?
Trần sự phó rất cẩn thận.
- Không có.
- Được rồi hiện giờ tôi sẽ đi chuẩn bị một chút.
Trần sự phó nói.
- Ừ, bác đi đi.
Trương Vĩ nhẹ nhàng gật đầu nói.
Sắp xếp xong tất cả, Tứ hợp viện vốn trống trải quạnh quẽ cũng dần có chút không khí. Sinh hoạt hàng ngày của Trương Vĩ coi như đã có bảo đảm.
Sau khi từ chức Tổng giám đốc công ty Hoa Dương xong Trương Vĩ thấy dễ dàng hơn. Công ty Bách Úc và công ty Trung Vĩ đều đi vào quỹ đạo không cần Tổng giám đốc như hắn tự làm tất cả
mọi việc.
Nhưng vào lúc này Trương Vĩ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại di động của mình ra bấm
một dãy số quen thuộc.
- Alo tìm tôi có việc sao?
Sau khi điện thoại thông một giọng dễ nghe vang lên.
- Dao Dao, em làm gì đó?
Trương Vĩ cười hỏi.
- Em đang làm gì mắc mớ gì đến anh?
Lý Mông Dao hừ một tiếng nói.
- Sao thế, tức giận chuyện hôm đó sao?
- Anh không được nhắc đến chuyện đó.
Lý Mông Dao trầm giọng nói. – Vậy thì được anh không nói đến chuyện đó.
Trương Vĩ giống như trẻ con nói với Lý Mông Dao
- Đúng rồi, không phải là em đồng ý giúp anh bố trí phòng tân hôn sao? Anh đến đón em nhé.
- Anh đừng đến, mấy ngày nay em không muốn gặp lại anh.
Lý Mông Dao từ chối.
- Tại sao vậy?
Trương Vĩ biết còn hỏi.
- Vì sao trong lòng anh rõ nhất, chớ giả bộ đáng thương trước mặt anh
Lý Mông Dao có chút bất mãn nói.
- Được rồi nếu không em không đến anh sẽ đến nhà em tìm em thế nào?
- Trương Vĩ, tạm thời anh đừng dùng cách này để uy hiếp em. Nếu anh thật sự dám đến nhà em, em sẽ chia tay anh thật sự, giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào.
Lý Mông Dao nói.
- Vậy nếu em không gặp mặt anh thì khác gì chia tay.
Trương Vĩ nói
- Hiện giờ chỉ là em không muốn gặp mặt anh, nếu như anh biểu hiện tốt, sau này em sẽ tha thứ cho anh.
- Cũng bởi vì chuyện hôm trước sao?
- Đúng vậy, cũng bởi vì chuyện ngày đó, em cố
Trương Vĩ
õ Lý Mông Dao hừ lạnh một tiếng lập tức cúp điện thoại.