Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1226: Manh mối. (2)
- Hà, Trung Vân sao, ba người có ổn không?
Trương Khôn Trung nói.
- Cha cháu tạm thời chưa tinh lại nhưng bác sĩ nói tình hình đã ổn.
Trương Trung Vân nói. – Vậy chuyện Trung Nhạc điều tra thế nào rồi?
Trương Khôn Trung hỏi.
- Ông nội, đã điều tra được một ít manh mối, chuyện này có khả năng liên quan đến Vệ gia…
Tại hội sở của Tập đoàn Hồng Đỉnh ở New York, mười mấy người đàn ông mặc Ây phục đi vào tầng một, hai người đàn ông đi giữa là Trương Vĩ và Trương Gia An.
- Chú An, hiện giờ bộ phận của Tập đoàn Hồng Đỉnh tại Bắc Mỹ ai chủ trì công tác?
Trương Vĩ hỏi.
- Là Phó tổng giám đốc Lưu An.
Trương Gia An nói.
- Lưu An có lại lịch gì?
- Lưu An là cổ đông của công ty con tập đoàn, cho nên anh ta có uy rất lớn tại bộ phận Bắc Mỹ.
- Lúc này bác cả bị thương ngoài ý muốn chắc chắn không thể nào nhận chức Tổng giám đốc bộ phận Bắc Mỹ, vị trí của Lưu An rất quan trọng.
Trương Vĩ nói.
- Lưu An có tiếng nói rất lớn tại bộ phận Bắc Mỹ, nếu như không phải lão gia ra tay thì chức tổng giám đốc bộ phận Bắc Mỹ này rất có thể chính là anh ta.
- Hả, vậy tôi còn thật sự muốn gặp đối phương.
Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
Trong lúc nói chuyện mấy người đi vào thang máy. Mười mấy người đi đến văn phòng phó tổng giám đốc, vừa đi đến ngoài phòng phó tổng giám đốc cũng kinh động đến trợ lý.
- Chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai?
Một cô gái mặc đồ khêu gợi đứng lên hỏi.
- Xin chào, tôi là Trợ lý Tổng giám đốc tập đoàn Hồng Đỉnh đã có hẹn với phó tổng giám đốc Lưu.
- Trợ lý Trương, xin chào.
Cô gái nói tiếng Trung, ra dấu tay mời với Trương Vĩ dẫn hắn vào trong phòng.
- Mời ngài vào, phó tổng giám đốc Lưu đã chờ ngài trong văn phòng.
- Cảm ơn!
Trương Vĩ gật đầu đáp sau đó đi vào trong văn phòng.
Đưa Trương Vĩ vào phòng xông cô gái liếc nhìn mấy bảo vệ phía ngoài khuôn mặc lộ về ước ao nói:
- Ohmygod, trợ lý Trường này, quả thực so với phó tổng giám đốc của chúng ta còn lớn hơn, mọi người đều là làm trợ lý tại sao có thể chênh lệch lớn như vậy.
Trương Vĩ đi vào văn phòng xông chứng kiến một người đàn ông trung niên đang ngồi tại bàn và làm việc, Trương Vĩ cười nói
- Phó tổng giám đốc Lưu chào ngài.
- Trương tiên sinh, xin chào, không tiếp đón được từ xa.
Thấy Trương Vĩ đi vào Lưu An vội vàng đứng lên nói.
- Phó tổng giám đốc Lưu, ngài đừng nói như vậy, tôi đến báo cáo với ngài.
- Báo cáo cũng mặc kệ, tôi phải chào mừng ngài đến thị sát mới đúng.
Lưu An rất khách khí nói.
- Trương tiên sinh, mời ngài ngồi.
- Cám ơn, phó tổng giám đốc Lưu.
Nhưng vào lúc này, cô gái Tây một lần nữa đi đến, trên mặt giữ nụ cười quyến rũ, mang cho hai người trà, sau đó xoay người ra ngoài.
- Trương tiên sinh, mời ngài dùng trà.
Lưu An nói.
Mặc dù nói Trương Vĩ chỉ là trợ lý nhưng là trợ lý Tổng giám đốc tập đoàn, hơn nữa Trương Vĩ là cháu trai của Tổng giám đốc tập đoàn, Lưu An tất nhiên không dám không coi trọng.
- Được.
Trương Vĩ cười lên tiếng, sau đó nhấp một ngụm nước trà.
- Trương tiên sinh, sức khỏe của Trương Bình Sinh khá chút nào chưa? Lưu An hỏi.
- Ừ, bệnh tình đã ổn định rồi.
- Ôi, người tốt như tổng giám đốc Trường, thật không biết ai còn cho người ám sát ông ấy.
Lưu An lắc đầu nói.
Ngay lúc Lưu An nói chuyện Trương Vĩ ngẩng đầu nhìn đối phương, phát hiện trong mắt đối phương một vệt kim quang, điều này làm cho Trương Vĩ thoáng cảnh tỉnh.
- Không biết, tổng giám đốc Trương sau khi đến đây không lâu, còn đối với từng người không tệ, tôi thật sự không nghĩ ra ai sẽ làm chuyện này.