Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1227: Thẩm vấn (1)
- Miêu tiểu thư, có chuyện gì cứ nói thẳng, cô giúp Trương Tùng của tôi việc lớn như vậy, tôi tất
nhiên phải cảm ơn cô rôi.
Lý Tuệ Lan vừa cười vừa nói.
- Thật ra cũng không phải việc gì lớn, chính là chuyện công việc của chúa, muốn xin tổng giám đốc Trương giúp đỡ một chút.
Miêu Lộ vừa cười vừa nói.
Nghe Miêu Lộ nói xong Lý Tuệ Lan không khỏi cau mày. Bà rất muốn giúp Miêu Lộ nhưng chuyện công việc của Trương Vĩ Lý Tuệ Lan cũng không
muốn can thiệp quá nhiều.
- Miêu tiểu thư, tuy tôi muốn giúp cô nhưng chuyện công việc của tôi không biết nhiều.
Lý Tuệ Lan dịu dàng nói.
- Dì, di đừng lo lắng, là cháu chưa nói rõ với di.
Miêu Lộ khẽ cười một tiếng lùi lại cầu việc
khác:
- Trước đó cháu và Tổng giám đốc Trương đã bàn rồi, tổng giám đốc Trương cũng đồng ý giúp cháu, chỉ là muốn dì nói giúp đôi lời để tổng giám đốc Trương sớm giúp cháu.
- Hả, hóa ra là như vậy, vậy tôi có thể đồng ý.
Lý Tuệ Lan cười nói.
- Vậy cháu cám ơn đi trước.
Miêu Lộ cười nói.
- Miêu tiểu thư, cô không cần khách khí, là tôi phải cảm ơn cô mới đúng.
- Tất cả mọi người đừng cảm ơn tới cảm ơn lui nữa, buổi trưa hôm nay làm nhiều thức ăn một chút Mông Dao và Miêu tiểu thư đều ở lại dùng cơm đi.
Trương Kiến Quốc đề nghị.
- Chủ Trương không cần phải phiền như vậy việc đã làm xong cháu cũng nên cáo từ.
Miêu Lộ nói.
- Khó làm được, trưa không ăn cơm thì cũng đừng nghĩ đi.
- Đúng vậy, chị Miêu, nếu là chú dì đã mời vậy chị ở lại đi.
Lý Mông Dao dịu dàng nói.
Lý Mông Dao với tư cách là bạn gái của Trương Vĩ không thể đi ngay như vậy, ít nhất cũng phải ăn cơm cùng cha mẹ Trương Vĩ một bữa, mà cô một mình cũng hơi ngại dứt khoát kéo Miêu Lộ ở lại cùng.
- Ôi chao, Mông Dao còn chưa kết hôn, đã có phong thái của nữ chủ nhân, thật sự khiến người ta hâm mộ.
Miêu Lộ trêu nói.
- Chị Miêu Lộ, chị thật là sao lại trêu em vậy.
Nghe Miêu Lộ nói xong Lý Mông Dao đỏ mặt hờn dỗi một tiếng.
đô ăn Mỹ trên bàn hai người đều cúi đầu ăn cơm không nói gì.
- Hai vị công tử, bữa sáng ngon miệng chứ.
- Mùi vị không tệ.
Trương Vĩ ngẩng đầu lên cười nói sau đó làm dấu tay mời
- Chú An, chú cũng ngồi xuống cùng ăn một chút đi.
- Đúng vậy, tôi vừa lúc có một số việc muốn hỏi chú.
Trương Trung Vân nói.
- Được, vậy tôi không khách khí.
Trương Gia An gật đầu đáp, sau đó ngồi xuống cùng hai người dùng bữa.
- Trương Vĩ, chú An, tiếp theo hai người có tình toàn gì không?
Trương Trung Vân lên tiếng trước.
- Tất cả tôi nghe theo hai vị công tử.
Trương Gia An nói. – Trương Vĩ, vậy cậu có ý kiến này không?
Trương Trung Vân nghiêng đầu nhìn Trương Vĩ
hôi.
- Bệnh của bác trai cơ bản đã ổn định trở lại cũng có đầy đủ người bảo vệ.
Trương Vĩ vừa nói vừa buông dĩa, nói
- Việc cấp bách của chúng ta bây giờ là tìm Trung Nhạc, đảm bảo an toàn cho Trung Nhạc.
- Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy hơn nữa chỉ cần có thể tìm được Trung Nhạc nói chừng còn có thể tra ra được người đứng phía sau màn.
Trương Trung Vân nhẹ giọng gật đầu nói.
- Chú An, tôi nhớ chiều qua chú đã từng nói, đã tìm được người qua lại thân thiết với Trung Nhạc bây giờ có thể tìm người khác không?
Trương Vĩ hỏi.
- Người đó là Kháp Lợi, nhưng đối phương không chịu nói cái gì.
Trương Gia An lắc đầu nói.
- Cái gì y cũng không biết hay là không muốn nói.
Trương Vĩ nhướng mày hỏi.
- Khi tôi hỏi chuyện y, cảm thấy y có chút khác thường, tôi đoán chừng y thuộc cái thứ hai.