Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1231: Lưu An (1)
.Trong ngôi biệt thự vùng ngoại ô New York, bốn người
nhà Lưu An đang chơi trong sân.
rất quý trọng, cho nên mới dân cả gia đình ra ngoại ô nghỉ ngơi.
Ô Ô…
Nhưng vào lúc này vang lên tiếng xe ô tô, Lưu An nhìn ra ngoài phát hiện một chiếc xe sang màu đen, lập tức cảm giác được cái gì.
- Bà xã, em dẫn con vào trong đi, anh gọi hãy ra.
Lưu An dặn.
- Sao vậy, ông xã?
Bà xã Lưu An có chút nghi ngờ hỏi.
- Hiện giờ anh không thể giải thích với em, trực tiệp làm theo lời anh là được.
Lưu An lắc đầu nói.
- Được rồi, em biết rồi.
Lưu An nói với các con:
- Mấy đứa,đi theo mẹ vào phòng chơi đi, ba dọn dẹp một chút.
- Mommy, con muốn chơi ở ngoài này. Một cậu bé mười mấy tuổi làm nũng nói.
- Con yêu, vào phòng với mẹ trước đã lát nữa mình lại ra chơi.
Bà xã Lưu An nói sau đó dân hai con vào trong phòng.
- Hừm…
màu đen.
Ngay lúc này xe đã đến gần hơn nữa dừng trước cửa biệt thự của Lưu An làm Lưu An càng thêm lo lắng.
Lưu An nhìn chăm chú, trên xe hơn mười người bước xuống, mà trong đó có một người rõ ràng là người y quen biết, trước đó đã gặp y, đó là Trương Vĩ.
- Trương tiên sinh, sao ngài lại đến đây.
Lưu An vội vàng chào hỏi.
- Phó tổng giám đốc Lưu, nơi này không tệ, không mời tôi vào ngồi một chút sao.
Trương Vĩ cười hỏi.
- Hã, mời ngài.
Lưu An nở một nụ cười khổ ra dấu tay mời nói.
- Tôi thấy bên ngoài không tệ, ngồi trong sân đi cũng tránh làm phiền con và bà xã của anh.
Trương Vĩ nói.
- Trương tiên sinh, ngài sao lại đến đây?
Lưu An hỏi.
- Lưu tiên sinh, sao tôi lại đến đây tất nhiên là đến để tìm ngài.
Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
- Tìm tôi?
Nghe Trương Vĩ nói xong khóe miệng Lưu An hơi giật một chút hỏi
- Ngài tim tôi có chuyện gì?
- Đại lục có một câu, nói là thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị ngài có biết
không?
Trương Vĩ dù mặt tươi cười nhưng giọng nói có 2 chút lạnh.
- Trương tiên sinh, tôi thật sự không biết ngài có ý gì?
Lưu An khẽ lắc đầu nói.
- Được, phó tổng giám đốc Lưu đã chủ động không muốn nói, tôi cũng chỉ có thể nhắc nhở một câu rồi, hi vọng ngài không đi con đường khác.
- Phó tổng giám đốc Lưu, bác tôi bị người khác ám sát, Trung Nhạc bị người ta bắt cóc, ngài thật sự không biết nội tình sao?
- Trương tiên sinh, tôi thấy là ngài suy nghĩ nhiều, trước đó cảnh sát đã hỏi tôi, tôi đúng là cái gì cũng không biết.
- Lưu tiên sinh, tôi cũng không phải là cảnh sát, ngài tốt nhất đừng dùng những lời này gạt tôi, chuyện anh và Lưu Phúc Kỳ làm, tôi đã biết, tôi khuyên anh tốt nhất nên phối hợp một chút.
- Trương tiên sinh, thật sự không biết ngài đang nói cái gì, tôi trước kia từng cộng tác với tổng giám đốc Lưu nhưng chúng tôi không làm chuyện gì phạm pháp.
Nghe Trương Vĩ nói xong, Lưu An không khỏi trầm xuống nhưng không biểu hiện ra ngoài, ra vẻ bình tĩnh nói
- Trương tiên sinh, nếu như ngài không giải thích được thì xin ngài rời khỏi nhà của tôi.
- Ha ha…
- Tổng giám đốc Lưu, vừa rồi tôi đã nói với anh, tôi cũng không phải là cảnh sát nếu như không có được kết quả như tôi mong muốn tôi tuyệt đối sẽ không rời đi.
- Anh… anh nếu không dẫn người của anh đi tôi sẽ gọi cãnh sát.
Lưu An uy hiếp nói.
- Tổng giám đốc Lưu, ngài không biết làm chuyện này là rất ngây thơ sao? Đừng nói tôi không cho anh cơ hội báo cảnh sát mặc dù anh thật sự bảo cảnh sát, cảnh sát cũng không có can đảm quản chuyện của tôi.
Trương Vĩ cười lạnh nói.
- Trương tiên sinh, tôi cảnh cáo anh, đây là Mỹ, là nước có pháp luật hiện toàn nhất, không phải có thể dựa vào quan hệ để giải quyết. Anh đừng tưởng rằng Trương gia có thể một tay che trời.
Phó tổng giám đốc Lưu quan sát một chút, mười mấy bảo vệ đứng xung quanh ngoài mạnh trong yếu.
Trương Gia An về mặt khinh thường nói.
- Chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, không có cảnh sát New York nào dám đến gần tội phạm vi
một km.
- Anh… rốt cuộc anh muốn như thế nào?
Nghe hai người uy hiếp xong, Lưu An về mặt chán nản hồi.
- Giao ra chứng cứ chính xác việc anh và Lưu Phúc Kỳ tư lợi, cùng với việc Lưu Phúc Kỳ ám sát bác trai bắt cóc anh trai tôi.
Lưu An hai tay ôm đầu bất đắc dĩ kêu khóc.