Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1232: Lưu An (2)
- Phó tổng giám đốc Lưu, anh không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho người nhà của mình.
Trương Vĩ hừ lạnh một tiếng uy hiếp nói.
- Mỹ rất thoáng, đây là nơi dã ngoại hoang dã, vạn nhất xảy ra thảm án gì, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở ngài.
- Trương tiên sinh, người nhà tôi vô tội, xin anh đừng làm tổn thương họ, xin anh.
Lưu An quỳ xuống kêu khóc.
- Trên thế giới này không có ai vô tội, khi hưởng thụ quyền lợi cũng phải gánh chịu hậu quả tương ứng. Người nhà của anh có thể có thời tốt như vậy, không phải là đều do tiền anh tham nhũng của tập đoàn Hồng Đỉnh sao?
Trương Vĩ hỏi ngược lại.
- Trương tiên sinh, tôi thật sự không biết gì.
Lưu Án mạnh miệng nói.
- Chú An, cho phó tổng giám đốc Lưu lòng xương một chút.
Trương Vĩ nói.
Nghe Trương Vĩ nói xong Trương Gia An lộ ra chút do dự đi đến bên cạnh Trương Vĩ nhẹ giọng nhắc nhở
- Tổng giám đốc Trương phó tổng giám đốc Lưu dù sao cũng là lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Hồng Đỉnh, nếu như chúng ta không có chứng cứ xác thực vẫn không nên làm tổn thương anh ta thì tốt hơn.
- Chú An, chú cứ làm theo lời tôi nói là được, tôi dám làm như vậy, tất nhiên là có lý do riêng.
Trương Vĩ trầm giọng nói.
- Vâng.
Trương Gia An đáp, thấy Trương Vĩ quyết như vậy cũng không nói thêm nữa, chi hai bảo vệ áo đen nói.
- Hai người các cậu dạy cho phó tổng giám đốc Lưu nên làm thế nào.
- Không nên làm tôi bị thương, tôi thật sự không biết gì.
Lưu An kêu khóc nói.
A…
Cơ thể bị giày vò, Lưu An đã không còn tâm trí, khóc lớn hét lên
- Chuyện không liên quan đến tôi, đều là Lưu Phúc Kỳ cho người làm, là y cho sát thủ và cho người bắt cóc.
- Sao thế, cuối cùng cũng chịu nói.
Trương Vĩ khẽ cười một tiếng nói
- Vậy nói hết những gì anh biết, miễn cho da thịt bị thương…
- Lưu Phúc Kỳ khi làm Tổng giám đốc bộ phận Bắc Mỹ đã dùng quyền lợi và mối quan hệ tư lợi từ tập đoàn, hơn nữa …
Bị tra tấn về tinh thần và thể xác, Lưu An cuối cùng vẫn buông bỏ, y nói hết ra những gì y biết giống như những gì Trương Vĩ đã biết nhờ dùng Đọc Tâm Thuật.
- Anh nói nhiều như vậy có để lại chứng cứ gì ẽ không hoặc là có gì chứng minh Lưu Phúc Kỳ làm?
Trương Vĩ hỏi.
- Có, một số tài liệu quan trọng tôi đều ghi chép lại rồi.
Lưu An nói.
- Ừ, vậy đem tài liệu ra đây, càng nhanh càng tốt.
Trương Vĩ dặn dò.
- Tôi biết rồi nhất định tôi sẽ sửa sang tốt.
Lưu An đáp.
- Chuyện ám sát và bắt cóc anh có chứng cử và manh mối gì không?
- Những điều này đều là Lưu Phúc Kỳ tự mình liên lạc, tôi chỉ biết là y ra tay tình huống cụ thể hoàn toàn không biết, tôi cũng không dám hỏi.
-Tôi biết rồi, bây giờ anh lập tức đến công ty, đem những chứng cứ kia giao cho tôi, hiểu chưa?
- Tôi hiểu rồi.”
Lưu An lên tiếng sau đó hình như nhớ ra cái gì hội
- Vậy người nhà của tôi làm sao bây giờ?
- Để họ tiếp tục ở đây đi tôi sẽ cho người bảo vệ 24/24 cho nên anh không cần lo lắng cho sự an toàn của họ.
Trương Vĩ đưa tay phải ra vỗ vỗ bả vai Lưu An nói
- Vâng, tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Lưu An vội vàng nhận lời.
- Vậy được rồi, chỉ cần anh phối hợp tốt,tôi đảm bảo anh sẽ không gặp nguy hiểm.
Trương Vĩ an ủi.
Chỉ cần có thể có bước đột phá chỗ Lưu An, không chỉ có thể nắm chứng cứ chính xác của Lưu Phúc Kỳ còn có thể đạt được một căn cứ chính xác, là tới giờ Trương Vĩ đã thành công một nửa.
- Tổng giám đốc Trương, ngài sao biết Lưu An có liên quan đến chuyện này, hơn nữa còn tìm ra
Lưu Phúc Kỳ là người đứng sau màn?
Trương Gia An về mặt kinh ngạc hỏi.
Thật ra đối với việc Trương Vĩ dặn dò Trương Gia An dù sao cũng hơi lo lắng. Nhưng Trương Vĩ dù sao cũng là dòng chính của Trương gia, ông ta chỉ có thể kiên trì làm.
- Bí mật!
Trương Vĩ khẽ cười một tiếng về mặt thần bí nói.