Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1237: Giải cứu (1)
Trong một căn nhà hoang vùng ngoại thành New York, Trương Trung Nhạc nằm co ro trên nền a nhà, chung quanh có một người vạm vỡ canh giữ.
Lúc này Trương Trung Nhạc thần sắc tiều tụy vẻ mặt xám trắng, cả người hơi run rẩy, tay bị còng, chân cũng bị xích, ánh mắt hoảng loạn.
- Anh Long, chúng ta ở nhà xưởng mục nát này đến lúc nào mới được đi?
Một người đàn ông có chút bất mãn nói.
- Đúng rồi anh Long, thằng nhóc này cuối cùng xử lý như thế nào? Là thịt hay là thả?
Một người đàn ông khác cũng lên tiếng.
- Chúng mày không nên nói nhâm nhiều như vậy, lấy tiền tài của người trừ họa cho ngừi, chút quy củ này cũng không biết sao?
Người được gọi là anh Long trách cứ.
- Anh Long, xin anh thả tôi ra, mặc kệ anh cần bao tiền tôi cũng sẽ cho, xin anh.
Trương Trung Nhạc cầu xin tha thứ.
- Thằng nhóc, máy dập đầu với các anh mấy cái, mấy anh vui vẻ thì… nói không chừng mềm lòng thả mày đi.
Một người đàn ông khác cười ha ha nói.
- Xin các anh, thả tôi đi, chỉ cần các anh chịu thả toi, ba ba của tôi đều cho các anh.
Trương Vĩ quỳ sát đất vừa nói vừa dùng sức dập đầu.
- Mẹ kiếp, thật đúng là càng có tiền càng sợ chết. công tử uy phong mười phần này lại quỳ xuống trước mặt ông đây xin tha thứ, so với đàn bà còn kém hơn.
Một người đàn ông khác cười nhạo.
- Mày thật ngốc, nếu là không động trò quỷ gì, nói không chừng có thể sống lâu vài ngày, đừng nghĩ mấy lời đơn giản có thể đụng đến bọn tôi.
Anh Long cười lạnh một tiếng đi đến trước mặt Trương Trung Nhạc đạp cậu ta xuống đất.
Ô ô…
Nghe lời nói của đối phương xong, Trương Trung Nhạc như muốn chết, ngã ra đất nhỏ giọng than
Mẹ, cha sau này không gặp hai người nữa,
Mấy người áo đen cười phóng đãng.
Choang…
Lúc này vang lên tiếng thủy tinh vỡ, sau đó mấy quả đạn khói được quăng vào lập tức toàn bộ nhà xưởng toàn mùi cay xè, không thể mở nối mắt.
-
Mọi người coi chừng, có địch…
Anh Long thấy vậy vội vàng hét lớn một tiếng 3 lập tức vang lên tiếng súng.
Rầm rầm rầm.
Tiếng đạn như gió táp mưa rào, còn kèm theo một loạt tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ nhà xưởng đều hỗn loạn, một hồi lâu mới yên tĩnh trở lại.
Ngay sau đó, mười người đàn ông được huấn luyện nghiêm chỉnh xông vào, khống chế mọi người trong nhà xưởng, Trương Trung Nhạc run rẩy năm rạp trên mặt đất được hai người đàn ông đờ lên.
Không nên, không nên, tôi là người tốt…
Trương Trung Nhạc kêu khóc cầu khẩn.
Trung Nhạc, cậu không bị thương chứ?
Nhưng đúng lúc này Trương Trung Vân chạy vào cầm lấy tay Trương Trung Nhạc vẻ mặt kích động nói.
Anh, là anh sao, thật là anh sao?
Thấy Trương Trung Văn xong, Trương Trung Nhạc rất kích động tiếng kêu khóc ngày càng lớn, đôi tay bẩn thỉu xờ nắn khắp người Trương Trung Vân.
- Trung Nhạc, là anh, em đã được cứu, hiện giờ không có việc gì rồi.
Trương Trung Vân an ủi.
Anh, em muốn về nhà, em muốn gặp cha
Trương Trung Nhạc khóc không thành tiếng.
- Trung Vân, đưa Trung Nhạc ra xe trước đi, chú An sẽ xử lý mọi việc ở đây.
Trương Vĩ cũng đi vào trong nhà xưởng, nhìn chung quanh một cái dặn dò.
Được rồi, tổng giám đốc Trương.
- Trương Vĩ, cảm ơn cậu nếu như không phải là lời nói của cậu chưa chắc đã nhanh chóng cứu được Trung Nhạc..
Trương Trung Vân cảm khái một tiếng nói.
- Trung Văn, anh nói như vậy khách khí rồi, Trung Nhạc cũng là anh trai tôi đây là chuyện nên
làm
Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
Thấy Trương Trung Nhạc được cứu thành công trong lòng Trương Vĩ có chút vui mừng. Nhiệm vụ của hắn khi đến Mỹ coi như hoàn thành, dù tới không lâu cũng cho hắn cơ hội thể hiện năng lực.
Trong khu nhà cao cấp lưng chừng núi tại Hương Giang, người nhà Ttk lại ngồi trong phòng khách tụ họp, ai cũng vẻ mặt lo âu, nhất là Phí Lệ có vẻ hơi hoảng hốt.
Cha, đã khống chế đượ Lưu Phúc Kỳ chưa?