Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1238: Giải cứu (2)
- Ừ, Hồng Môn ở Mỹ vừa gọi điện thoại đến, nói Lưu Phúc Kỳ đã bị khống chế, người nhà của y cũng bị – giám sát.
Trương Khôn Trung nói.
- Hừ, là trừng phạt đúng tội, rõ ràng sử dụng thủ đoạn cực đoan như vậy, nếu như không phải đại ca mạng lớn, bây giờ có lẽ bị y hãm hại rồi.
Trương Bình Hạ trách cứ.
- Cha, bên chỗ Trương Vĩ có tin tức chưa? Cũng không biết đã giải cứu Trung Nhạc chưa?
Phí Lệ vẻ mặt lo lắng nói.
- Chị dâu, chị đừng vội, ngày hôm qua đã hẹn thời gian cẩn thận, đoán chừng A Vì cũng sắp có tin tức.
Quang Vinh phu nhân trấn an nói.
- Tôi sao có thể không nóng nảy, Bình Sinh đã bị thương, nếu Trung Nhạc có chuyện bất trách tôi làm sao còn có thể sống?
Phí Lệ kêu khóc nói.
Reng reng…
Lúc này chuông điện thoại di động vang lên, Phí Lệ lấy điện thoại ra xem là Trương Trung Vân gọi điện thoại đến, vội vàng nhấn nút nghe.
- chưa?
Alo, Trung Văn, cứu Trung Nhạc được
-
Mẹ, con là Trung Nhạc.
Trong điện thoại truyền đến giọng thanh niên nức nở.
- Trung Nhạc, thật sự là con sao? Con có bị thương không?
Phí Lệ vừa mừng vừa sợ nói.
- Mẹ, con không sao, con rất nhớ mẹ, con nghĩ là mình không gặp lại được mẹ rồi.
Trung Nhạc lớn tiếng kêu khóc.
- Ai ôi, cám ơn trời đất, Trung Nhạc cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm.
Quang Vinh phu nhân vẻ mặt mừng rỡ nói.
- Ừ, may mắn có A Vĩ, nếu không phải A Vĩ có năng lực Trung Nhạc cũng chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Trương Khôn Trung hai mắt cũng đỏ lên vẻ mặt vui mừng nói.
- Lưu Phúc Kỳ đã bị khống chế Trung Nhạc hiện giờ cũng đã được giải cứu, một kiếp này của Trương gia coi như là đi qua.
Trương Bình Hoa nói.
- Tiểu Quang Vinh, dẫn chị dâu đi nghỉ ngơi đi, hai ngày nay nó lo lắng hãi hùng rồi.
Trương Khôn Trungk dặn dò nói.
- Vâng, thưa cha.
Quang Vinh phu nhân trả lời dìu Phí Lệ ra ngoài 2 phòng khách.
Đưa mắt nhìn hai người con dâu rời khỏi Trương Khôn Trung thở dài nói
- Rối ren vài ngày rốt cuộc có thể thoải mái một hơi.
- Cha, hai ngày nay cha cũng không nghỉ ngơi tốt hay con đưa cha về phòng nghỉ ngơi.
Trương Bình Hoa vẻ mặt ân cần nói.
Một lát nữa, ta có lời muốn nói với hai con.
Trương Khôn Trung khoát tay áo nói.
Thấy Trương Khôn Trung để hai con dâu đi, giọng lại trịnh trọng như vậy, hai anh em Trương Bình Hoa không khỏi liếc mắt nhìn nhau, lắng nghe.
- Mặc dù bệnh tình Bình Sinh hiện giờ đã ổn định lại nhưng chỉ sợ phải nghỉ ngơi một thời gian ngăn, sau này cũng không có quá nhiều sức tập trung cho công việc, về sau việc tập đoàn phiền các con chia sẻ một ít.
Trương Khôn Trung dặn dò một tiếng, sau đó sắc mặt có chút khó coi nói
Hai con ra ngoài đi, ta mệt rồi.
Vâng, chúng con ra ngoài trước.
Hai anh em Trương Bình Hoa khom người sau đó mang đầy tâm sự đi ra ngoài.
Sau khi đi ra khỏi phòng khách Trương Bình Hạ chần chờ một lát kéo Trương Bình Hoa hỏi
Anh hai, cha vừa mới nói có ý gì?
- Đại ca bị thương nặng như vậy, khả năng lớn là không thể tiếp tục công việc ở tập đoàn.
- Anh nói, cha ám chỉ hai chúng ta, muốn hai chúng ta…
Trương Bình Hạ há miệng có chút khó tin nói.
- Đừng suy nghĩ nhiều, cha tất nhiên có chú ý của ông ấy.
Trương Binh Hoa nhàn nhạt nói một câu.
Thật ra trong lòng Trương Bình Hoa cũng không bình tĩnh như vẻ bên ngoài. Sau khi Trương Bình Sinh bị thương ở đầu, không thể trở thành người kế thừa của Trương gia, Trương Khôn Trung mới vừa nói một câu kia chúng chứng minh phong đoán của Trương Bình Hoa.
Nói đến đấy Trương Bình Hoa cùng Trương Bình Hạ không hẹn mà cùng liếc nhau một cái, hai anh em tuy mặt ngoài êm thấm nhưng trong lòng khó tránh có chút tâm tư riêng.
Người thừa kế của Trương gia chỉ có một, hơn nữa, chọn một trong hai người, tuy không đến mức huynh đệ phản bội nhưng đấu tranh gay gắt là không thể tránh được!