Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1239: Tổng giám đốc bộ phận (1)
phụ trách chăm sóc
Trương Vĩ muốn về Hương Giang, Trương Trung Nhạc cũng muốn trở về cùng. Sau sự kiện bắt cóc cậu ta cũng không dám tiếp tục ở lại Mỹ.
Một máy bay tư nhân loại nhỏ đáp xuống sân bay Hương Giang, Trương Vĩ và Trương Trung Nhạc ngồi trên chiếc máy bay này. Trương Trung Nhạc có vẻ hơi kinh hoảng hỏi
- Anh Vĩ, sau khi máy bay hạ cánh có người đến đón chưa?
Yên tâm đi, chủ đã gọi điện cho tôi, nói hôm nay sẽ đến, an toàn không có vấn đề gì.
Trương Vĩ nói.
-
ừ.
Trương Trung Nhạc lên tiếng thở phào một hơi.
- Máy bay đã dừng chúng ta xuống sân bay thôi.
Trương Vĩ đứng dậy vỗ vỗ vai Trung Nhạc nói.
Được.
Trung Nhạc khẽ gật đầu nói.
- Trung Nhạc không cần lo lắng như vậy, đã về đến Hương Giang không ai có thể xúc phạm đến cậu.
Trương Vĩ an ủi.
- Cám ơn anh Vĩ, nếu không phải là anh cứu tôi, tôi đoán chừng không trở về được Hương
Giang, sẽ không gặp lại cha mẹ và ông nội.
Trương Trung Nhạc nức nở nói.
- Đều là người một nhà, cũng đừng khách khí, đi thôi.
Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
Sau khi nói xong, Trương Vĩ bước ra khỏi cabin, đi ra ngoài cửa quả nhiên Trương Bình Hạ đang đi đến, chung quanh còn có mấy bảo vệ áo đen.
- Chú, để chú tự mình đến đón bọn cháu, thật sự cảm thấy áy náy.
- Ôi, chúng ta đều là người một nhà, tại sao phải nói vậy.
Trương Bình Hạ khoát tay áo có vẻ giận nói.
Chú.
Trương Trung Nhạc cũng thân thiết chào Trương Bình Hạ.
- Trung Nhạc, cháu chịu khổ rồi, thù này Trương gia chúng ta nhất định sẽ báo đấy.
Cám ơn chú.
Trương Trung Nhạc nói.
Hai anh em cháu đã trở về, chú cũng yên
lòng.
Trương Bình Hạ lên tiếng sau đó nghiêng người nhìn sang một bên.
- Đến đây, chủ giới thiệu với hai người một
-Chào anh Trương Vĩ, anh Trung Nhạc.
Trương Cường khách khí nói.
- Tiểu đường không cần khách khí, nếu chú đã coi là người tốt, mọi người thân cận với nhau nhiều học tập lẫn nhau.
Trong lòng Trương Vĩ rất có nghi ngờ, nhưng lại không thể không nể mặt Trương Bình Hạ, cười đáp.
- Lúc chú đi, ông nội vẫn đang chờ, đoán chừng không chờ lâu để gặp các cháu được, chúng ta nên về nhà thôi.
Trương Bình Hạ nói, vẫy vẫy tay lập tức hai chiếc xe màu đen đã chạy đến trước mặt bốn người.
- A Vĩ, cháu ngồi xe này với chú Tiểu Cường và Trung Nhạc ngồi sau.
Trương Bình Hạ dặn dò một tiếng rồi trực tiếp lên xe.
Vâng.
- A Vĩ, chú nghe nói đại ca đã tỉnh lại, bây giờ trạng thái tinh thần thế nào?
Trương Bình Hạ hỏi.
- Bác cả tinh thần không tệ, chỉ có điều miệng vết thương chưa khép lại cho nên bác sĩ đề nghị không bay đường dài, tạm thời chỉ có thể ở lại Mỹ.
- Ôi, ai có thể nghỉ xảy ra chuyện như vậy? Lưu Phúc Kỳ thật sự là to gan lớn mật, lại dám hạ sát thủ đối với đại ca. Hiện giờ y muốn chết đoán chừng cũng khó khăn.
Trương Bình Hạ nói.
- Chú, Ban giám đốc chuẩn bị xử lý Lưu Phúc Kỳ như thế nào?
Trương Vĩnghi ngờ nói.
- Hồng môn kiêng kỵ nhất là tự giết lẫn nhau, Lưu Phúc Kỳ là chết chắc rồi, người nhà của y đoán chừng cũng bị liên lụy, cũng phải tây trừ một bộ phận.
Cái này ông nội muốn xử lý thế nào?
Trương Vĩ hỏi.
- Trong ba anh em chúng tôi, ông nội coi trọng nhất là đại ca, cũng muốn bồi dưỡng ông ấy thành người thừa kế. Lưu Phúc Kỳ cam đảm đi ám sát đại ca, có thể nói là chạm đến nghịch lân. Tuy không đến mức tru giết tam tộc nhưng Lưu gia dòng chính một người cũng đừng nghĩ sống.
- Ừm.
Trương Vĩ thuận miệng lên tiếng, trong lòng cũng hiểu rõ. Trương Khôn Trung sở dĩ làm như vậy cũng không phải hoàn toàn vì báo thù, hả giận, cũng là vì muốn giết gà dạo khỉ, chấn áp những người muốn làm loạn, để phòng những người khác làm tổn thương đến Trương gia.
một đoàn rồi không?
- Lãnh đạo cấp cao của Bộ phận Bắc Mỹ đúng là có chút bất an.
Trương Vĩ đáp.
Ngay sau khi Lưu Phúc Kỳ bị khống chế, Lưu 8 An cũng bị Trương Vĩ bắt, lãnh đạo cấp cao của bộ 4 phận Bắc Mỹ cũng nghe được tin tức từ đủ mọi 2 dường, có thể nói là có chút chân kinh rồi.