Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1241: Vấn kế (1)
- Ông nội, vấn đề này ông hỏi quá bất ngờ tạm thời cháu còn chưa nghĩ ra.
Trương Vĩ trả lời.
- không sao, cháu cứ suy nghĩ một chút chờ cháu suy nghĩ xong có câu trả lời thuyết phục cho
ta.
Trương Khôn Trung vừa cười vừa nói.
- Vâng ạ.
- Đúng rồi, có có một chuyện phải nói cho cháu. Cân nhắc từ an toàn đối với người nhà, tất cả người của Trương gia đều phải phối hợp với bảo vệ, đến lúc đó ta sẽ cho chuyên gia xử lý.
Trương Khôn Trung nói.
- Ông nội, mỗi người phải tăng thêm bao nhiêu bảo vệ?
Trương Vĩ hỏi.
- Mười đến hai mươi người.
- Nhiều như vậy sao? Trương Vĩ có chút không có cách nào nói.
- Ta biết người trẻ tuổi các cháu sẽ cảm thấy bị quản thúc nhưng ta thật không muốn xảy ra những chuyện tương tự, càng không muốn xuất hiện tình huống người đầu bạc tiến kẻ đầu xanh.
Trương Khôn Trung vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cháu hiểu rồi, ông nội.
Trương Vĩ đáp.
- A Vĩ, đối với công việc tiếp theo của mình, cháu có tính toán gì không?
Trương Khôn Trung hỏi.
- Ông nội, ông có đề nghị gì sao?
Trương Vĩ cười hỏi.
- Ha ha, cháu lại hỏi ngược lại ta?
Trương Khôn Trung lắc đầu bật cười.
- Cháu về suy nghĩ thật kỳ, sau khi suy nghĩ kỹ thì nói cho ta biết.
- Vâng.
- Vậy cháu đi ra ngoài trước đi, tiện xem Trung Nhạc đã ổn định chưa? Nếu như cảm xúc của Trung Nhạc ổn định lại, bảo đến thư phòng gặp ta.
- Cháu biết rồi.
Trương Vĩ lên tiếp lập tức rời khỏi thư phòng.
Trương Vĩ sau khi đi ra từ thư phòng theo lời dặn của Trương Khôn Trung để cho Trương Trung Nhạc đếnthư phòng sau đó mới rời khỏi biệt thự về nhà mình.
Trương Vĩ vừa vào nhà, liền thấy Trương Bình Hoa ngồi trong phòng khách, vẫy vẫy tay với Trương Vĩ nói
- A Vĩ, con đến đây.
- Vâng, thưa cha.
- A Vĩ, ông nội nói với con chuyện gì vậy?
Trương Bình Hoa vẻ mặt ân cần hỏi.
- Ông nội hỏi con chuyện đi New York, còn hỏi cha và chú ai thích hợp đảm nhiệm chức Tổng giám đốc bộ phận Bắc Mỹ.
- A Vĩ, vậy con trả lời như thế nào?
- Để tránh ấn tượng bất công của ông nội, con không lập tức trả lời ý kiến của mình, chỉ nói tạm thời chưa suy nghĩ tốt.
Trương Vĩ nói thật.
- Ừ, câu trả lời của con rất ổn thỏa, sau khi suy nghĩ kỹ hãy trả lời như vậy sẽ càng làm cho ông nội tin phục.
Trương Bình hoa nhẹ gật đầu vẻ mặt hài lòng nói.
Theo Trương Bình Hoa, Trương Vĩ là con mình nhất định sẽ nói chuyện cho mình, nhất định sẽ chọn mình làm tổng giám đốc bộ phận Bắc Mỹ, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng, để an toàn Trương Bình Hoa cũng vẫn rất nghiêm túc dặn dò một câu nói
- Nếu như ông nội hỏi lại chuyện này, nhất định phải đề nghị ta đảm nhiệm tổng giám đốc bộ phận Bắc Mỹ.
- Được ạ, con nhớ kỹ rồi. Trương Vĩ đáp.
- Được, đây mới là con của ta!
Trương Bình Hoa vẻ mặt rạng rỡ nói.
- Cha, ông nội đã lại lần nữa cân nhắc người thừa kế gia tộc sao?
Trương Vĩ nghi ngờ nói.
- Đúng vậy, bác trai con bị tổn thương ở đầu, chỉ sợ khó trở lại công tác ở tập đoàn, cũng không thể kế thừa cổ phần tập đoàn, cho nên người thừa kế mới của Trương gia liền chọn từ ta và Trương Bình Hoa.
Trương Bình Hoa nói.
- Chú ba không phải chỉ có một con gái sao? Ông nội sẽ giao cổ phần của công ty cho chú ba sao?
Trương Vĩ kinh ngạc nói.
- Hừ, ai nói chủ ba con chỉ có một con gái?
nói
- Chủ ba con trước khi kết hôn đã bao một nữ minh tinh, hai người sinh ra một trai một gái, chẳng qua con không biết mà thôi.
- À, còn có chuyện này? Trương Vĩ sửng sốt một chút nói.
- ha ha, chuyện con không biết còn nhiều, có cái gì tốt.
Trương Bình Hoa lắc đầu bật cười.
- Cha, ngoài con và Trung Nghĩa, ngài không có đứa con nào chứ?
Trương Vĩ thử dò xét.
- Này, sao lại hỏi đến cha rồi.
Nghe Trương Vĩ nói xong Trương Bình Hoa trách một câu vội vàng chuyển chủ đề khác nói:
- Ta nghe nói từ khi bác con bị thương, chú con bắt đầu rục rịch, thậm chí gọi con trai ở ngoài kia về Hương giang, rất có thể để cho nó nhận tổ quy
tông
- cha, con trai của chú ba có phải là Trương Cường không?
- Ôi, con sao biết được?
Trương Bình Hoa có chút kinh ngạc hỏi.
- Sau khi con và Trung Nhạc xuống sân bay chú ba đến sân bay đón bọn con bên cạnh chú có một
Trương Vĩ người trợ lý trẻ tuổi, người kia là Trương Cường.
Trương Vĩ nói.
- Hừ, lão tam đúng thật là nóng vội, nhanh như – vậy đã để đứa con kia tiếp xúc với con.
Trương Bình Hoa hừ một tiếng nói.
- Cha, đối với việc này, thím ba không có ý kiến gì sao?