Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1242: Vấn kế (2)
- Tự kỷ bất tranh khí, có ý kiến có thể làm sao bây giờ?
- Ôi, vậy là khổ Hiểu Đồng muội muội rồi.
- A Vì có một việc cha phải nhắc nhở con một câu.
Trương Bình Hoa nói.
- Ngài nói đi, con nghe đây ạ.
Trương Vĩ nói.
- Xã hội ngày càng cởi mở, rất nhiều phụ nữ cũng rất tùy ý, cha không yêu cầu con không nên kết hôn, nhưng, đứa con ở ngoài tuyệt đối không thể nhận.
Trương Bình Hoa vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cha, ngài yên tâm hiện giờ con kết giao với Mông Dao, cô không phải là người phụ nữ tùy tiện như vậy.
- Ừ, Mông Dao cô bé này cũng không tệ lắm, cũng có thể thích ứng với sinh hoạt của nhà chúng ta. Đúng là một người thích hợp chọn làm con dâu, con cũng phải nhanh một chút.
Trương Bình Hoa vừa cười vừa nói.
- Ngài yên tâm, con sẽ sớm đón cô ấy về nhà.
- Vậy con đi nghỉ ngơi đi đã đi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, trước tiên nghỉ ngơi để lấy lại cân bằng.
Trương Bình Hoa đứng dậy vỗ vỗ vai con trai nói.
- Vâng, con đi ngủ một giấc đã.
Trương Vĩ đứng dậy ngáp một cái.
Sau khi về phòng ngủ Trương Vĩ cũng không ngủ ngay mà nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, phân tích ảnh hưởng của những chuyện này.
Trước đó Trương Vĩ đã từng suy nghĩ qua, muốn trợ giúp cho thành người thừa kế nhưng trong chuyện này lại có hai vấn đề. Thứ nhất hắn không tin tưởng vào năng lực của cha mình, cũng không
muốn đem hi vọng của mình đặt lên người khác.
Thứ hai mặc dù đã trợ giúp cha trở thành người thừa kế của Trương gia, cũng chưa chức nhất định truyền cổ phần cho Trương Vĩ. Em trai hắn Trương Trung Nghĩa cũng đã trưởng thành, hơn nữa có phu nhân Quang Vinh nói ngọt bên gối Trương Vĩ chưa hăn nhất định là người kế nhiệm.
Cho nên Trương Vĩ suy nghĩ kỹ xong trong đầu xuất hiện một cách can đảm, đó chính là mình cũng có thể tranh đoạt vị trí người thừa kế, chưa hẳn nhất định phải đứng sau Trương Bình Hoa.
Đương nhiên Trương Vĩ muốn làm được việc này cũng không dễ dàng. Trương Bình Hạ dù sao so với Trương Vĩ là vãn bối mà ở Trung Quốc cũng ít có trường hợp truyền thừa cho cháu.
Suy nghĩ một hồi Trương Vĩ dần nhắm mắt lại
Trương Vĩ 2 mười mấy tiếng không nghỉ ngơi, quả thật làm cho – hắn cảm giác thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, rất ẽ nhanh đã bước vào giấc ngủ.
Sau khi tỉnh dậy đã đến giờ cơm tối để chào đón Trương Trung Nhạc bình yên trở về người hầu trong nhà đã chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn mọi người trong Trương gia ngồi chung quanh.
Bởi vì Trương Trung Nhạc bình yên trở về Trương Khôn Trung cũng đặc biệt vui mừng phá lệ uống mấy chén rượu, mà mấy người con trai của Trương gia tất nhiên cũng phải tiếp rượu.
Sau khi ăn cơm xong mọi người ngồi rảnh rỗi hàn huyên một hồi mãi đến tám giờ tối Trương Khôn Trung mới đứng dậy nói
- Lâu rồi không uống rượu, hiện giờ uống một chút đã say, mọi người tiếp tục nghỉ ngơi đi ta trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
- Ông nội, cháu tiên ông về.
Thấy Trương Khôn Trung muốn đi nghỉ Trương Vĩ vội vàng đứng lên đề nghị.
- Được.
Nhận được sự đồng ý của Trương Khôn Trung, Trương Vĩ đến bên cạnh Trương Khôn Trung dìu cánh tay Trương Khôn Trung đi ra phía ngoài đến phòng ngủ của Trương Khôn Trung.
Sau khi vào phòng ngủ của Trương Khôn Trung Trương Khôn Trung ngồi xuống giường nhìn chằm chằm Trương Vĩ đứng bên cạnh cười hỏi
- A Vĩ, có phải cháu có gì muốn nói không?
- Ông nội, trước đó không phải ông đã hỏi cháu, cha và chsu ba ai thích hợp làm tổng giám đốc bộ phận Bắc Mỹ sao?
Trương Vĩ hỏi.
- Đúng vậy, cháu đã có đáp án?
Trương Khôn Trung mỉm cười hỏi.
- Ông nội, Tổng giám đốc bộ phận bắc mỹ có ý nghĩa đặc thù gì không?
- Ha ha, cháu muốn nói cái gì, cứ nói thẳng đi.
Trương Khôn Trung nói.
- Ông nội, có phải ngài đang lo lắng, cha và chú ba ai thích hợp trở thành người thừa kế?
Trương Vĩ hít một hơi thật sâu can đảm nói.
- Là có chút ý tứ như vậy.
Trương Khôn Trung trả lời một câu, trên mặt men say ít thêm vài phần hỏi
- Vậy cháu cảm thấy, hai người họ ai thích hợp?
- Ông nội, ông muốn nghe lời nói thật lòng hay là muốn nghe lời nói dối vậy?
- ha ha ha…
- Có chút ý nghĩa, cháu nói lời nói dối cho ta nghe.
- Nếu như ngài muốn nghe lời nói dấu vậy chính là cha cháu phù hợp hơn.
Trương Vĩ cười nói.
- Ôi…
Nghe Trương Vĩ nói xong Trương Khôn Trung có chút ngoài ý muốn hỏi
- Vậy lời thật lòng của cháu thì sao?