Phòng Thuật (Dịch) - Chương 126: Uy hiếp (2)
Mộ Dung Huyên trước kia quả thật xem thường Trương Vĩ, thân phận của hai người kém xa nhau, Mộ Dung Huyên xem Trương Vĩ bất quá là một nghiệp vụ viên nho nhỏ, cô tôi chỉ cần hơi chút ngon ngọt cho đối phương, có thế khiến đối phương bắt chẹt cái chết của cái chết.
Mà hiện tại xem ra cô tôi đối Trương Vĩ thấu hiểu cũng không hoàn toàn, ít nhất còn không biết hắn giống như một tên vô lại thế này, vì đạt đến mục đích của mình thậm chí cho mình bịa đặt tội danh không có căn cứ.
- Trước kia ngươi cùng Quách Bân ký hợp đồng thuộc loại buôn lậu đan, “Nghiêm khắc” nói không có hiệu lực pháp luật gì, thế nên công ty chúng tôi ký hợp đồng ký một lần nữa thôi, hơn nữa tiền hoa hồng trực tiếp giao cho tôi là được rồi.
Trương Vĩ mang văn kiện hợp đồng từ trong túi giấy rút ra, một bên đưa cho Mộ Dung Huyên.
Thật ra ở thủ đô, nghề môi giới bất động sản, đối với thu giữ tiền hoa hồng có một quy định bất thành văn, cái kia chính là cho thuê nhà 3000 NDT trở lên tiền hoa hồng do chủ sở hữu nhà trả, cho thuê nhà 3000 NDT trở xuống thì tiền hoa hồng do khách hàng trả.
Dĩ nhiên quy định này cũng không phải không thế thay đổi, có chủ sở hữu nhà vì giảm bớt thủ tục, tình nguyện giảm giá nhà thấp xuống, cũng không muốn ra tiền hoa hồng, chỉ lấy được phí tổn dọn dẹp phòng ốc, về phần nhân viên môi giới có thể từ chỗ khách hàng thu giữ ít nhiều tiền hoa hồng, hoàn toàn xem là bổn phận của nhân viên môi giới.
Mộ Dung Huyên mướn căn nhà này tuy rằng mỗi tháng 3900 NDT, nhưng là bởi vì là buôn lậu đan, vậy nên cũng không lưu ý những điều này, trên cơ sở chủ giảm giá nhà thấp xuống, do Mộ Dung Huyên phụ trách cấp cho Quách Bân tiền hoa hồng, mà Mộ Dung Huyên cũng chỉ chịu cấp cho Quách Bân một nửa tiền hoa hồng.
- Tại sao anh lại phụ trách kí hợp đồng này, chẳng lẽ Từ quản lý đưa công trạng cái hợp đồng đặt lên thành danh nghĩa của anh rồi vậy.
Mộ Dung Huyên sau khi xem xong rồi hợp đồng, nghi ngờ nói.
- Nhìn không ra, cô đối với ngành kinh doanh bất động sản còn rất hiểu biết.
Trương Vĩ thầm chấp nhận nói.
- Thật không biết nói anh vận khí tốt, hay là Quách Bân không có vận may!
Mộ Dung Huyên thở dài một hơi, trầm tư một lát, cảm thấy đối với mình cũng không có gì tổn thất, gật đầu nói:
- Cái này hợp đồng tôi có thế ký một lần nữa, cũng có thế đem 2000 NDT tiền hoa hồng giao cho anh, nhưng mà sau này anh không được bịa đặt chuyện không có căn cứ uy hiếp tôi.
- Tôi có thế đáp ứng ngưng không nói việc tiểu thư bồi rượu, nhưng mà một điều kiện trong đó cần phải sửa lại một chút.
Trương Vĩ cũng không muốn dễ dàng bỏ qua cho cô gái này. Nếu không cho cô tôi một bài học, cô tôi vĩnh viễn sẽ không dùng con mắt nhìn người.
- Điều kiện gì?
Mộ Dung Huyên lông mày vừa nhíu, hỏi.
- Tiền hoa hồng tôi muốn toàn bộ 3900 NDT!
Trương Vĩ không cho phép hoài nghi nói.
- Điều đó là không thế!
Mộ Dung Huyên không chậm trễ chút nào cự tuyệt nói:
- Lúc trước tôi cùng Quách Bân ký kết hợp đồng khi đó đã thỏa đàm rồi, tiền hoa hồng chỉ lấy 2000 NDT tiền, tôi hiện tại cũng đã cùng chủ sở hữu nhà ký hợp đồng rồi, ngươi dựa vào đâu khiến cho tôi thêm tiền hoa hồng, anh nghĩ tôi không hiểu pháp luật sao?
- Đúng vậy, tôi quả thật không có lý do khiến cho cô thêm tiền hoa hồng, nhưng mà tôi hai ngày này vừa lúc cần phải cùng Trương tỷ nói chuyện điện thoại, không cẩn thận một chút đem chuyện tiểu thư bồi rượu nói lộ ra rồi, tôi đoán chừng…
Trương Vĩ lộ ra một bộ dáng vẻ đắn đo, nói.
- Trương Vĩ, anh thật là một kẻ không từ thủ đoạn, tiểu nhân hám lợi hèn hạ.
Mộ Dung Huyên nghe được Trương Vĩ lại dùng chuyện đó uy hiếp bản thân mình, hận không thế nhào lên lấy mặt Trương Vĩ cào nát, nũng nịu trách cứ.
- Mọi người như nhau thôi, cô không đúng đối với tôi sao đòi tôi đối tốt lại, huống chi tôi không có nhớ lầm, chuyện này là cô bội tín với tôi trước!
Trương Vĩ mắt không chớp nhìn chằm chằm Mộ Dung Huyên, không có chút nào vẻ áy náy.
Lúc ban đầu, Mộ Dung Huyên với Trương Vĩ tới chỗ thuê nhà làm điều kiện, khiến Trương Vĩ ngụy trang thành đối tượng hẹn hò cô ta, cũng đem Trương Vĩ trở thành bia đỡ đạn ứng phó lâm Hồng Văn cùng Lý Mộng Phi, nhưng mà một khi lâm Hồng Văn cùng Lý Mộng Phi rời đi, lại sẽ đối với Trương Vĩ trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau.
Chính là để cho Trương Vĩ tức giận, Mộ Dung Huyên bởi vì cảm thấy cùng Trương Vĩ gặp mặt lúng túng, lại sợ trong tiệm cơm lời qua tiếng lại của nhân viên, vậy nên chỉ có chối bỏ lời hứa ban đầu, không có thuê phòng chỗ ấy từ Trương Vĩ, ngược lại là khiến cho Quách Bân gạt Trương Vĩ buôn lậu đan, giờ mới có tình cảnh này.
Vì thế cho nên lỗi đến cùng, Trương Vĩ cũng không cảm thấy bản thân mình đã làm sai điều gì, cũng cũng không cảm thấy bản thân mình dung chuyện bịa đặt không có căn cứ uy hiếp Mộ Dung Huyên, có tâm lý bất an, dùng một câu thông tục nói “Đáng thương người, tất có chỗ đáng hận” .