Phòng Thuật (Dịch) - Chương 129: Về nhà (1)
Ngày hôm nay có thế nói là sóng gió không ngừng, cũng may Trương Vĩ vận khí tốt, cộng thêm hắn lại có chút nhanh trí, không chỉ giải quyết xong việc Mộ Dung Huyên cùng Quách Bân, còn ký lại cái hợp đồng đó lần nữa, coi như là không uổng phí công sức.
Chỉ cần có thế ký kết hợp đồng, bất luận hợp đồng lớn nhỏ thế nào, đối với nhân viên môi giới mà nói đều là một sự khích lệ, vậy nên tâm tình của Trương Vĩ cũng không tệ lắm, mua ba món cơm rau trộn cùng hai chai bia, về nhà xem TV tự rót tự uống.
Sau khi hai ly bia xuống bụng, Trương Vĩ ngồi ở trên ghế sa *** mềm mại gặm móng heo, hai chân gát lên trên bàn trà, nhìn xem nhà khách rộng rãi cùng TV LCD 29 inch, trong lòng có một cảm giác tựa như cách một thế hệ.
Tháng trước hắn vẫn còn phấn đấu để ăn no mặc ấm, chỗ ở âm u, ẩm ướt trong tầng hầm, mỗi ngày tính toán tỉ mỉ thức ăn nên mua thế nào, thu nhập so ra còn kém nông dân công trường, cảm giác cuộc sống của mình là một màn u ám, không có hi vọng.
Nhưng mà không được một tháng, cuộc đời của hắn đã phát sinh biến hóa long trời lở đất, lập tức thu nhập nhiều hơn một trăm bảy mươi vạn nguyên, tuy rằng không đủ để khiến cho hắn sống giàu có, nhưng mà khiến hắn cơm áo trong vòng mấy năm không thành vấn đề.
Trương Vĩ hớp một hớp bia lớn, nhìn trên TV thấy người nhà đoàn tụ đầy đủ, hắn bỗng nhiên ngay lúc đó có chút nhớ nhà, nghĩ tới cha mẹ cùng đệ đệ, muốn để cho bọn họ thấy được thành công của mình, cùng chia sẻ vui sướng cùng bản thân mình.
- Reng reng reng…
Một tiếng chuông điện thoại kéo Trương Vĩ ra khỏi cơn mơ mộng. Hắn cầm điện thoại di động từ trên ghế salon lên, nhìn trên màn hình điện thoại, không khỏi lộ ra một vẻ bất ngờ. Cú điện thoại này lại là gia đình hắn gọi tới .
- Uy.
Trương Vĩ dùng điều khiển chỉnh thanh âm TV nhỏ xuống, nhấn nút trả lời điện thoại.
- Ca, là em.
Trong điện thoại truyền đến giọng một người nam còn trẻ tuổi.
- Mày sao lại gọi điện cho anh thế hả?
Trương Vĩ có chút nghi ngờ hỏi.
Bởi vì Trương Vĩ bình thường công việc khá bề bộn, buổi tối cũng không nói chính xác là khi nào tan ca, bình thường đều là thời gian nghỉ ngơi mới gọi điện thoại về nhà, đệ đệ của hắn là Trương Tùng rất ít khi chủ động liên lạc cùng hắn.
- Ca, ăn cơm chưa?
Trương Tùng hỏi.
- Đang ăn đây, cậu điện thoại cho anh là có chuyện gì vậy?
Trương Vĩ hỏi thẳng vào vấn đề.
- Cái kia… Trong nhà có một chút chuyện, ba mẹ không cho em cho anh biết.
Trương Tùng ấp úng nói.
- Là ba mẹ không khỏe sao?
Sau khi nghe được lời của em trai mình, Trương Vĩ biến sắc, có chút lo lắng hỏi.
- Không phải, ba mẹ đều rất khỏe.
Trương Tùng phủ nhận.
- Vậy thì tốt, rốt cuộc là có chuyện gì? Đừng vòng vo nữa, nói mau đi.
Trương Vĩ nghe sức khỏe cha mẹ không sao, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thúc giục.
- Là thế này, trong lúc mua nhà xảy ra chút vấn đề, ba mẹ sợ anh nghe xong nóng nảy, nên không cho em nói cho anh biết, nhưng mà em lại cảm thấy nên nói với anh, dù sao chuyện này liên quan đến nghề nghiệp của anh, anh xem ra là hiểu hơn một chút, cũng có thế nghĩ ra cách giải quyết giúp ba mẹ.
Trương Tùng nói.
- Mua nhà! Chuyện lớn như vậy sao không nói với anh một tiếng?
Trương Vĩ kinh ngạc hỏi.
- Ba mẹ nói anh vừa mới đi làm, ở thủ đô chi phí sinh hoạt không nhỏ, biết được trong tay anh không có tiền, thế nên tính mua xong nhà rồi mới nói cho anh biết, kết quả trong quá trình mua xảy ra chút vấn đề.
Trương Tùng đáp.
- Ba mẹ trong lúc bất chợt mua nhà làm cái gì? Họ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Trương Vĩ hỏi.
- Cái chuyện này nói ra có chút phức tạp, hơn nữa em sợ anh nghe xong sẽ không vui.
Trương Tùng cười khan một tiếng đáp.
- Đừng vòng vo nữa, nói mau đi.
Trương Vĩ có chút không nhịn được nói.
Người em trai này của Trương Vĩ cái gì cũng tốt, chỉ có nói chuyện có chút kiểu cách làm bộ làm tịch, dùng kiểu nói của người vùng Đông Bắc thì có chút “Nhị”, cho nên từ nhỏ đến lớn Trương Vĩ dạy dỗ hắn không ít, cũng quen với việc động một chút là khiển trách hắn.
- Chuyện anh bị bạn gái đá, em không cẩn thận nói lỡ miệng trước mặt ba mẹ, ba mẹ sợ anh vì cô gái kia mà đau lòng, nên định tìm đối tượng cho anh…
Trương Tùng lời nói chưa xong, đã bị Trương Vĩ cắt ngang rồi:
- Ngừng, ai nói cho cậu biết là anh bị cô ta đá vậy? Hai chúng tôi là chia tay trong hòa bình có hiểu hay không?
Trương Vĩ nhíu mày, trách mắng.
- Thôi đi! Ca.
Ở bên đầu điện thoại kia, Trương Tùng hơi có mấy phần tự tin nói:
- Anh ở trước mặt em còn xạo gì nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em đều biết hết!
- Cậu mà biết cái quái gì?
Trương Vĩ vừa nghe khẩu khí thần thần thao thao của em trai mình, lửa giận trong lòng lập tức bốc lên, mắng.
- Em không nói nữa được chưa?
Trương Tùng vừa nghe Trương Vĩ phát hỏa, lập tức mềm nhũn ra, dù sao chuyện Trương Vĩ chia tay cùng bạn gái là hắn nói cho cha mẹ biết, trong lòng vẫn là có chút áy náy.
- Nói chuyện chính, giới thiệu đối tượng cùng mua nhà có quan hệ gì?
Trương Vĩ bực dọc cất tiếng hỏi.
- Ca, cái này quan hệ rất lớn đó, đừng nghĩ anh là người môi giới, cái này em biết rõ hơn anh.
Trương Tùng nói với vẻ rất phô trương.
- Bớt nhiều lời đi, nói chủ đề chính đi.