Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 130: Về nhà (2)

Trương Vĩ không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, trong lòng còn đang nóng ruột đây? Vậy mà đệ đệ của hắn còn có tâm tư tán gẫu nhàn thoại cùng hắn ở nơi này.

- Không phải nói cần phải giới thiệu đối tượng với anh đấy ư. Anh cũng không xấu trai, lại là sinh viên đại học, ngay từ đầu ba mẹ còn rất có cảm giác ưu việt, cảm thấy các cô gái muốn kết giao với anh khẳng định là xếp hàng dài, nhưng mà ai có thế ngờ… Căn bản cũng không phải là chuyện như vậy.

Trương Tùng nói.

- Cậu nói theo kiểu mớm mồm khớp miệng chẳng đầu đuôi vậy rốt cuộc là có ý gì đây? Cậu là nói những cô gái được giới thiệu kia đều không coi trọngh anh?

Trương Vĩ hỏi.

- Coi thường anh!

Trương Tùng ở đầu kia của điện thoại dùng giọng quái thanh quái khí nói:

- Người ta không phải coi thường anh, mà căn bản là không để cho anh có cơ hội gặp mặt.

- Anh có kém cỏi như cậu nói vậy không?

Trương Vĩ sờ sờ gò má mình, có chút khó chịu nói.

- Người ta không phải chê anh, mà là chê anh không có nhà!

Trương Tùng đáp.

- Có hay không có nhà, với chuyện kết hôn, tìm người yêu có quan hệ gì đâu?

Trương Vĩ nghi ngờ hỏi.

- Ca, mấy năm nay anh ở thủ đô, không biết chuyện ở thành phố chúng ta, hiện tại mấy cô gái trước khi kết hôn đều yêu cầu phải có nhà. Nếu anh không có nhà, người ta đều không kết giao với anh đâu.

Trương Tùng đáp hơi có mấy phần bất đắc dĩ.

Trong nhà Trương Vĩ có hai anh em, cho dù có mua nhà thì cũng phải là để cho Trương Vĩ kết hôn trước. Trương Tùng là con thứ hai trong nhà còn phải xếp hàng phía sau Trương Vĩ, cho nên đối với chuyện như vậy Trương Tùng càng căm thù đến tận xương tủy.

- Cậu là nói cô gái kia bởi vì anh không có nhà, nên không muốn tính chuyện kết hôn cùng anh, ba mẹ liền kiếm tiền mua cho anh một căn nhà sao?

Trương Vĩ suy đoán hỏi.

- Đúng vậy, ngay từ đầu ba mẹ còn không nhìn thấu điều mờ ám bên trong đó, sau khi bị người liên tục cự tuyệt, mới tìm hiểu nguyên nhân chính, vậy nên ba mẹ mới quyết định cần phải mua nhà cho anh.

- Trong nhà chúng ta điều kiện như vậy, ba mẹ làm sao có nhiều tiền mua nhà cho anh chứ?

Trương Vĩ hơi ngẩn ra, cảm thấy trong lòng chua xót, hỏi.

- Phần lớn tiền đều là do ba mẹ mượn đấy, lúc đầu nói là đợi sau khi nhà xây xong, dùng nhà mới để vay mà trả. Ai ngờ nhà mới ấy cứ bị trì hoãn mãi không hoàn thành, ngay cả khi nào bàn giao công trình cũng không biết, càng không có khả năng dùng để thế chấp đi vay.

Trương Tùng thở dài một hơi, nói.

- Tổng giá trị bao nhiêu tiền, ba mẹ mượn người khác bao nhiêu tiền?

Trương Vĩ xoa nhẹ mặt, trong lòng có chút xấu hổ, trong nhà phát sinh nhiều chuyện như vậy, lấy tư cách con cả trong nhà, hắn lại căn bản không hiểu hết gì.

- Chuyện cụ thế ba mẹ đều không nói với em, nhưng mà em đoán chừng cái nhà kia phải tốn chừng mười vạn, chắc ba mẹ phải mượn mấy trăm ngàn rồi.

Cha Trương Vĩ là công nhân về hưu, mẹ là một giáo sư, nuôi dưỡng hai đứa con học hành cùng sinh sống, cũng đã tốn mất của bọn họ phần lớn tiền của dành dụm. Mấy trăm ngàn đối bọn họ mà nói là một khoản không nhỏ.

Nếu như chuyện này xảy ra một tháng trước, Trương Vĩ nghe xong cũng chỉ có thế lo lắng suông mà thôi, bởi vì ngay cả hắn đều đang ăn bữa trước lo bữa sau, thậm chí còn phải dựa vào việc thấu chi thẻ tín dụng mà tạm sống, mấy trăm ngàn NDT đối với hắn mà nói là một khoản tiền trên trời.

Đây cũng là lí do tại sao cha mẹ Trương Vĩ không cho hắn biết chuyện mua nhà. Hai người hiểu năng lực kinh tế của Trương Vĩ, dù có nói cho Trương Vĩ biết thì hắn cũng không góp thêm được tiền. Hơn nữa Trương Vĩ vô cùng hiếu thuận, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ vay tiền mua nhà cho mình, cho nên mới muốn nhà mua rồi mới nói cho Trương Vĩ biết sau.

Nếu như chuyện xảy ra một tháng trước, Trương Vĩ đích thật là chỉ có thế lo lắng suông, nhưng mà hiện tại Trương Vĩ đã khác, tài sản cá nhân đã đạt đến hơn một trăm bảy mươi vạn, mấy trăm ngàn NDT với hắn mà nói là việc không đáng kể.

- Ba mẹ bây giờ đang ở nhà sao? Cậu đưa điện thoại cho ba tiếp một chút, anh có chuyện nói với ba.

Trương Vĩ sắp xếp lại ý nghĩ của mình, dằn lại tình tự, nói.

- Ba mẹ lại đi ra ngoài vay tiền rồi, bằng không em cũng không có cơ hội gọi điện thoại cho anh.

Trương Tùng có chút thất lạc nói.

- Hô…

Nghe được lời nói của Trương Tùng, Trương Vĩ thở phào một cái, cảm giác mắt mình ươn ướt, có chút nghẹn ngào nói:

- Được rồi, cứ để vậy đi. Sáng mai anh về nhà. Anh hai tháng này kiếm được không ít tiền, sẽ không để cho ba mẹ vì chuyện tiền bạc mà rầu rỉ đâu.

- Ca, anh về cũng đừng nói là em cho anh biết chuyện này nha. Anh chỉ nói mình nhớ nhà, về thăm một chút có biết không? Trương Tùng có chút lo lắng nói:

- Bằng không ba mà biết chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em, hai ngày trước đã lấy đế giày đập em một trận, đến giờ cái mông của em còn đau đây.

- Anh biết rồi, cậu yên tâm đi.

Sau khi Trương Vĩ cúp điện thoại, vỗ vỗ trán của mình, cảm thấy trong lòng áp ức vô cùng khó chịu, cầm chai bia trên bàn áp miệng tu một hơi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free