Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1337: Di chúc (2)
Trương Bình Hạ nói trong điện thoại.
- Cái gì! Tối qua không phải là vẫn còn khoẻ mạnh hay sao? Tại sao ba lại phải nhập viện?
- Anh, anh trước đừng có hỏi nhiều như thế, một hai cậu cũng không thể nào nói rõ hết được, anh vẫn là mau quay về đây ngay đi.
Trương Bình Hạ thúc giục
- Anh biết rồi!
Trương Bình Hoa đáp một tiếng, lại hỏi:
- Bây giờ sức khoẻ của ba như thế nào rồi? Có gì nguy hiểm hay không?
- Bác sĩ nói ba tức giận công tâm, tạm thời đã ổn định lại rồi, có điều vẫn phải quan sát thêm một thời gian nữa.
Trương Bình Hạ nói.
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ về Hương Giang ngay.
Trương Bình Hoa nói một câu rồi ngắt điện thoại di động của mình.
- Ba, ông nội cơ thể không được khoẻ sao?
Nhìn thấy Trương Bình Hoa ngắt điện thoại di động, Trương Vĩ lộ ra vẻ mặt quan tâm hỏi.
- Đúng thế, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện để quan sát.
Trương Bình Hoa nói.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ông nội đột nhiên lại sinh bệnh chứ?
Trương Vĩ ngạc nhiên.
- Một hai cây không thể nói rõ ràng được, chúng ta vẫn là mau quay về Hương Giang trước đi.
- Được, con sẽ liên hệ máy bay.
Trương Vĩ đáp một tiếng sau đó lấy ra điện thoại di động của mình.
Trương Khôn Trung nằm trên giường bệnh nhân, bên cạnh chỉ có một y tá đang chăm sóc, lúc tiến hành trị liệu khi nãy, trong lòng Trương Khôn Trung đã suy nghĩ rất nhiều.
Nếu như ban nãy bản thân mình thật sự là có mệnh hệ gì vậy thì chỉ để lại một cục diện hỗn loạn, mà căn cứ vào di chúc mình đã lập ra trước đây, cổ phần của tổng công ty cũng do Trương Bình Sinh thừa kế.
Thế nhưng, bây giờ Trương Bình Sinh đầu đã bị thương rồi, đã không còn năng lực quản lý tập đoàn Hồng Đỉnh nữa, nếu như giành được cổ phần của tập đoàn Hồng Đỉnh, đối với hắn chưa hẳn đã là
một chuyện tốt.
- Kẽo Kẹt…
Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh viện khe khẽ bị mở ra, mà sau đó là hai cha con Trương Bình Hoa cùng Trương Vĩ nhẹ nhàng tiến vào.
- Ba, ba đã tỉnh rồi à?
- Ông nội, cơ thể của ông thế nào rồi?
Cha con hai người đi đến bên giường, vẻ mặt quan tâm hỏi.
- Yên tâm đi, ba không chết được đâu.
Trương Khôn Trung cười một cái, nhàn nhạt
nói.
- Ba, con đã nghe chú ba nói rồi, không ngờ chị dâu lại làm loạn đến như thế.
Trương Bình Hoa sắc mặt u ám nói.
- Bỏ đi, khoảng thời gian này với nó cũng không dễ dàng gì, với lại một trận chỉ trích ba kia của nó cũng không phải là không có đạo lý.
Trương Khôn Trung than thở một tiếng, nói:
- Các con cũng đừng có làm khó nó.
- Ông yên tâm đi ông nội, cháu đã cho người đưa bác gái về nhà nghỉ ngơi rồi.
Trương Vĩ đáp lời.
- Vậy thì tốt, đúng là khổ cho Bình Sinh rồi.
Trương Khôn Trung hai mắt đỏ hồng, mặt lộ ra vẻ ưu thương nói.
- Ba, ba đừng nghĩ nhiều như thế nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt đi.
Trương Bình Hoa tiến lại gần, kéo chăn mỏng lại cho bố, quan tâm nói.
- Ai, có một vài chuyện nên làm sớm cái nào chấm dứt cái đó, nếu không ba thật sự có mệnh hệ gì thì người nhà Trương gia đến một người đáng tin cậy cũng không có.
Trương Khôn Trung cảm khái một câu, nhìn nhìn hai cha con Trương Vĩ. .
- Ba, ba nói cái gì thế, lão nhân gia người thọ đến trăm tuổi, sẽ không có chuyện gì đâu.
Trương Bình Hoa an ủi.
- Ba đã sống đến cả niên kỷ rồi, sống chết đã sớm nhận thông rồi.
Trương Khôn Trung xua xua tay, dặn dò Trương Bình Hoa ở bên cạnh:
- Bình Hoa, con đi tìm Châu luật sư đến đây cho ba, ba có chuyện muốn nói với ông ta.
Sau khi nghe Trương Khôn Trung nói xong, Trương Bình Hoa không nhịn được mà run rẩy toàn thân, nuốt nuốt nước bọt nói:
- Ba, bây giờ sức khoẻ của ba vẫn chưa được tốt, ba tìm Châu luật sư làm gì chứ?
- Con đừng có hỏi nữa, trực tiếp đi làm là được rồi.
Trương Khôn Trung lộ ra thần sắc kiên định, giọng điệu không còn nghi ngờ gì nữa nói.