Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1338: Mang thai (1)
cũng ở lại Hương Giang, mà Lý Mông Dao cũng luôn ở bên cạnh hắn, mối quan hệ của hai người cũng càng thân thiết hơn, y hệt như là đang đi tuần trăng mật vậy.
Tô Nhạc Lộc vẫn đang bị đi trợ giúp điều tra ở Ma Đô, sau vết xe đổ này, bộ phận trong nước cao cấp cũng không còn kẻ nào dám bất mãn với Trương Vĩ nữa, uy danh của Trương Vĩ ở bộ phận trong nước cũng càng ngày càng cao.
Trương Khôn Trung nằm ở bệnh viện khoảng hai mươi ngày, cơ bản là sau khi sức khoẻ đã hoàn toàn bình phục mới quay trở lại biệt thự ở sườn núi của Trương gia, Trương Vĩ và Lý Mông Dao mỗi ngày đều đến hỏi thăm.
Tám giờ tối, Trương Vĩ sau khi tan làm quay về biệt thự ở lưng chừng núi, trước tiên là quay về phòng mình tìm Lý Mông Dao, nhìn thấy Lý Mông Dao đang ngồi ngẩn ra trên giường, Trương Vĩ đi đến bên cạnh cô, ôm lấy vòng eo thon thả của cô, nói:
- Bảo bối, em đang nghĩ gì thế?
- Anh đừng có động vào em.
Lý Mông Dao nghiêng người, hừ một tiếng nói.
- Làm sao thế? Ai làm cho em không vui à.
Nhìn thấy Lý Mông Dao sắc mặt có chút khó coi, Trương Vĩ quan tâm hỏi.
- Em không muốn nói chuyện với anh.
Lý Mông Dao nói.
- Em thấy không được thoải mái trong người sao?
Trương Vĩ vừa nói vừa sờ lên cái trán trơn nhẵn trắng mịn của cô.
- Em… hình như em có rồi.
Lý Mông Dao đỏ bừng hai má, thanh âm lí nhí như muỗi.
- Có rồi, em có cái gì?
Trương Vĩ nghi hoặc.
- Anh nói xem em có cái gì, em bảo anh đeo bao thì anh lại không chịu nghe em nói, bây giờ anh bảo em phải làm sao đây?
- Bảo bối, em có thai rồi?
Trương Vĩ lộ ra vẻ mặt vui mừng, nâng mặt Lý Mông Dao lên nói.
- Anh còn cười được à, vậy bây giờ phải làm như thế nào đây?
Lý Mông Dao tủi thân nói:
- Nếu như để cho người khác biết được rồi thì em làm sao mà gặp được người khác đây.
- Vậy thì có gì chứ, chúng ta kết hôn không phải là được rồi sao.
Trương Vĩ ôm Lý Mông Dao vào lòng, vuốt ve gương mặt trắng như tuyết, mềm mại của cô, cưng chiều nói.
- Kết hôn đầu có phải là việc của hai người, nào có đơn giản như anh nói chứ.
Lý Mông Dao quở mắng một tiếng, nói.
- Vậy cũng đúng, bây giờ là chuyện của ba người rồi.
Trương Vĩ vừa nói vừa xoa xoa bụng của Lý Mông Dao.
- Anh xấu chết đi được, không cho phép xoa chỗ đó.
- Bảo bối là thật rồi, chúng ta kết hôn thôi.
Trương Vĩ dùng lực nắm lấy tay Lý Mông Dao, vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Nếu như để người khác biết được rồi còn không phải là sẽ cười chết em hay sao.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Vĩ kéo tay Lý 8 Mộng Dao dẫn đến biệt thự của Trương Khôn – Trung để hỏi thăm, Trương Khôn Trung đang ngồi a trong phòng khách xem ti vi, khí sắc trên mặt cũng
đà hồng hào hơn.
- A Vì vời Mộng Dao đến rồi à, vừa hay nói chuyện với ông đi.
Sau khi nhìn thấy hai người đến, Trương Khôn Trung cười ha ha nói.
- Ông nội, con thấy khí sắc của ông càng lúc càng tốt hơn rồi, có lẽ là sắp đuổi kịp người trẻ rồi.
Trương Vĩ cười nói.
- Tên nhóc này, chỉ biết ăn nói linh tinh thôi, cũng không sợ Lý Mông Dao cười cho .
Trương Khôn Trung cười mắng một câu, nói.
Sau khi nghe Trương Khôn Trung nhắc đến mình, Lý Mông Dao được tiếp thêm dũng khí, nói:
- Ông nội, cảm ơn ông mấy ngày nay đã chiếu cố đến cháu, hôm nay cháu đến là để chào tạm biệt ông
- Sao không ở thêm một thời gian nữa, có phải là Trương Vĩ ức hiếp cháu hay không?
Trương Khôn Trung hỏi.
- Cháu….
Lý Mông Dao he hé miệng nhỏ, mặt đỏ ửng lên, ngẩn ra ngại ngùng không biết nói như thế nào, dùng chân đá đá Trương Vĩ.
- Ông nội, Lý Mông Dao có thai rồi, chúng cháu muốn kết hôn càng nhanh càng tốt.
Trương Vĩ đi thẳng vào vấn đề nói.
- Ân…
Sau khi nghe Trương Vĩ nói xong, Lý Mông Dao hừ khẽ một tiếng trong miệng, hận không thể tìm được một cái lỗ nẻ mà chui xuống, hai tay che lấy mặt không dám để cho người khác nhìn thấy.
- Ha ha ha, vậy thì tốt, ông sắp có chắt rồi.
Sau khi nghe Trương Vĩ nói xong, Trương Vĩ lộ ra vẻ mặt vui mừng nói.
- Cha mẹ của Mộng Dao đã biết hay chưa?
- Vẫn chưa biết ạ.
Trương Vĩ đáp một tiếng
- Vậy thì cháy đưa Mộng Dao quay về thành phố đi, chỉ cần cha mẹ Mộng Dao đồng ý chuyện hôn sự của hai cháu, Trương gia chúng ta sẽ lập tức bắt đầu lo liệu.
Trương Khôn Trung nói.
- Được.
Trương Vĩ đáp một tiếng, nói.
- Mộng Dao, cháu muốn lễ vật kết hôn gì, đến lúc đó ông nội đều tặng cho các cháu hết.
- Ông nội, ông không cần khách khí như vậy đâu
Lý Mông Dao đáp lí nhí.
- Như vậy đâu có được, đây là đứa chất đầu tiên của ông, ông không thể nào đối xử tệ với nó được.
Trương Khôn Trung cười nói.
- Vậy ạ, Mộng Dao, ông nội có nhiều tiền hơn anh lắm, bây giờ em mà ngại, sau khi kết hôn đừng có hối hận đấy,
Trương Vĩ trêu đùa.
- Thằng nhãi này.
Trương Khôn Trung chỉ tay vào Trương Vĩ, sau khi bị tức giận mà sinh bệnh, rất lâu rồi ông không thấy vui vẻ như thế này, nói:
- Thể này đi, bởi vì công việc của bổ Mông Dao cũng không tiện tổ chức hôn lễ ở thành phố, ông sẽ chuẩn bị cho hai đứa một căn phòng cưới ở Hương Giang, đến lúc đó các cháu ở gần hơn cũng có thể chăm sóc ông già này nhiều hơn chút.
- Vâng, cháu cũng chỉ mong sao ngày ngày được õ tới chỗ ông ăn chực cơm thôi.