Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1340: Vương Mẫn (1)
kết hôn.
- Trương Vĩ, hôm nay công việc của cháu cũng mệt rồi, cứ quay về nghỉ ngơi đi đã nhé.
Hướng Tủ Lan trầm mặt dặn dò một tiếng, nói.
- Dì, vậy việc xắp sếp cụ thể của hôn sự thì di xem thế nào?
Trương Vĩ hỏi.
- Để bố mẹ cháu bàn bạc với dì đi, có nói thì hai đứa cũng không làm chủ được.
Hướng Tú Lan xua xua tay, đứng lên từ ghế số pha nói:
- Dao Dao, thay mẹ tiễn Trương Vĩ sau đó đến phòng của mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với con.
- Được ạ, mẹ.
Lý Mông Dao vâng vâng dạ dạ đáp một tiếng.
Hai người Trương Vĩ và Lý Mông Dao đến thở mạnh cũng không dám, từ ghế sô pha đứng lên đi về phía cửa phòng khách, giống hệt như hai đứa trẻ làm sại việc gì.
Sau khi ra khỏi phòng khách, Lý Mông Dao giờ cánh tay trắng nõn ra hung hăng cầu Trương Vĩ
một cái, nói:
- Đều tại anh, lát nữa còn không biết mẹ em sẽ xét hỏi em như thế nào nữa đây?
- Ba mẹ anh đi du lịch ở Mật Vân rồi, Trương Tùng lại đang ở trong trường học, nếu không thì em quay về nhà cùng anh đi, như thế mẹ em không thể càm ràm em được nữa.
Trương Vĩ ôm lấy vòng eo thon thả của Lý Mông Dao, cười nói.
- Anh đáng ghét chết đi được, bây giờ vẫn còn muốn bắt nạt em, em bây giờ đang trong giai đoạn cần an dưỡng, anh đừng có mơ mà đụng vào em.
Lý Mông Dao hừ nhẹ một tiếng, trừng mắt lườm Trương Vĩ nói.
- Được, nghe em hết là được chứ gì.
Trương Vĩ ngoan ngoãn nói.
- Vậy anh về đi, em phải quay về chịu giáo huấn đây.
- Ân, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh nhé.
Trương Vĩ giơ tay trái ra vuốt vuốt tóc Lý Mông Dao, sau đó lại hôn lên trán cô một cái, nói.
- Em biết rồi, anh đi đường phải cẩn thận một chút đó.
Lý Mông Dao đỏ mặt đáp một tiếng sau đó đưa mắt nhìn theo Trương Vĩ rời khỏi biệt thự.
Tuy rằng Trương Vĩ quay về Kinh Thành nhưng công việc của tập đoàn Hồng Đỉnh vẫn không thể nào có chút lơ là, không phải là chạy đi chạy lại ở khu vực trung ương thì là họp trực tuyến với quản lý cấp cao của bộ phận, trừ công việc ra còn phải chăm sóc Lý Mông Dao, thậm chí là so với ở Hương Giang còn bận hơn gấp nhiều lần.
Ngày thứ ba quay về Kinh Thành, Trương Vĩ mới có thời gian quay về toà nhà Lục Châu, tuần sát một chút công ty Trung Vĩ và công ty Bách Ức, quy mô của hai công ty này tuy nhỏ thế nhưng đều là sản nghiệp tư nhân của Trương Vĩ.
- Trương đồng!
- Đổng sự trưởng, ngài đến rồi!
Trương Vĩ vừa bước vào công ty Trung Vĩ, sau khi các nhân viên nhìn thấy đều nhộn nhịp chào hôi.
- Chào mọi người.
ông Cũng đã được một khoảng thời gian Trương Vĩ Z không đến công ty, sau khi bước vào trong công ty 8 Bách Ức liên quan sát khắp đại sảnh một lượt, phát – hiện không có gì thay đổi quá lớn so với trước đây.
Sau khi Trương Vĩ nhìn khắp mọi nơi một lượt, ánh mắt liền rơi lên trên người một cô gái, cô gái nào dung mạo diễm lệ, dáng người đây đà, toát ra một loại mê hoặc của phụ nữ chín chắn, chính là nhân viên Vương Mẫn của công ty Trung Vĩ.
Mà điều khiến cho Trương Vĩ cảm thấy ngoài ý muốn là một cô gái nhỏ đứng bên cạnh Vương Mẫn, mắt to to, gương mặt nhỏ trắng mềm, lớn lên thập phần đáng yêu, thái độ đối với Vương Mẫn cũng thập phần dựa dẫm.
- Trương tổng, ngài quay lại rồi.
Sau khi nhìn thấy Trương Vũ, Vương Mẫn vội vàng tiếp đón, nói.
- Ân, khoảng thời gian này tôi không có ở công ty, vất vả cho mọi người rồi.
Trương Vĩ cười nói.
- Không vất vả gì cả, đây là việc chúng tôi nên làm thôi.
- Trương tổng, đây là con gái của tôi, bởi vì hôm nay không đi học cho nên tôi dẫn theo nó đến công ty.
- Con chào chú, con tên là Thanh Thanh.
Tiểu cô nương âm thanh non nớt nói.
- Chào con, Thanh Thanh, thật là đáng yêu quá.
Trương Vĩ nhéo nhéo cái má nhỏ của Thanh Thanh, sau đó vẫy vẫy tay với người phía sau lưng, lập tức có người lấy ra một chiếc phong bao đỏ, đưa đến trong tay Trương Vĩ.
- Thanh Thanh, đây là phong bạo chú cho con, không được để cho mẹ con lấy mất nhé.
- Cám ơn chú.
Thanh Thanh đưa hai tay ra nhận phong bao, trong ánh mắt lộ ra tia vui vẻ nói.
- Trương tổng, vậy chúng tôi không làm phiền ngài làm việc nữa.
Vương Mẫn gật đầu biểu thị, sau đó kéo tay Thanh Thanh đi về phía phòng làm việc của mình.
Sau khi đưa mắt nhìn hai người rời đi, Trương Vĩ cũng thu lại tâm trạng đi về phòng làm việc của mình, sau khi vào trong phòng làm việc của đồng sự trưởng, tuy rằng đã rất lâu không qua đây rồi nhưng vẫn có một loại cảm giác thân thuộc.
- Ân, sao anh lại có thời gian gọi điện thoại cho em thế này?
Sau khi điện thoại được kết nối, Tô Phỉ hỏi.
- Tô Phỉ, anh sắp kết hôn với Mộng Dao rồi.
Trương Vĩ có chút thấp thỏm nói.
- A, anh khi nào đã động đến Mộng Dao rồi, cơ thể nhỏ nhắn của cô ấy có phải là rất non nớt không.
Tô Phỉ thập phần hiếu kỳ hỏi.
Nhìn vào ngữ khí nói chuyện của Tô Phỉ, không phải là vì mình kết hôn mà lại là cảm giác không sảng khoái chút nào, Trương Vĩ không nhịn được
mà có chút dở khóc dở cười, nói:
- Tô Phỉ, anh không đùa với em đâu, anh phải kết hôn thật đó.