Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1341: Vương Mẫn (2)
- Đáng tiếc a, một cô gái nhỏ hoàn mỹ như Lý Mông Dao lại để cho một tên đại sắc lang như anh ăn mất.
Tô Phỉ có chút bất bình nói.
- Nếu như em đã nhìn thông rồi vậy thì anh cũng – yên tâm.
Trương Vĩ nói.
- Có gì mà không yên tâm chứ, em cũng chưa từng nghĩ qua là sẽ gả cho anh.
Tô Phỉ có chút không cho là như vậy nói.
- Được rồi, xem ra là anh tự mình đa tình rồi.
Trương Vĩ cảm kích một tiếng, lại chuyển chủ đề nói:
- Chuyện này em thay anh chuyển lời cho Trương Kỳ nhé.
- Tại sao lại muốn em nói, anh tự mình có gì mà không nói được.
Tô Phỉ hỏi.
- Hai người bọn em ngày ngày ở bên nhau, nói ra không phải là không tiện bằng em hay sao?
Trương Vĩ hỏi ngược lại.
- A, sao anh lại biết em với Kỳ Kỳ đang ở chung một chỗ.
Tô Phỉ có chút kinh ngạc nói.
- Em cho rằng ở bên cạnh anh có bao nhiêu vệ sĩ như thế đều ăn không ngồi rồi sao?
Trương Vĩ khẽ cười một tiếng, nói.
- Vậy anh bảo em phải nói thế nào đây?
Tô Phỉ nói.
- Em nói với Trương Kỳ anh muốn đem văn nhà biệt thự Lạc Thành chuyển lại sang tên của cô
ấy.
- Xem như anh còn có chút lương tâm.
Tô Phỉ nhỏ giọng than thở một câu rồi trả lời:
- Được rồi, Kỳ Kỳ em sẽ giúp anh chăm sóc, lời em cũng sẽ giúp anh truyền đạt lại.
- Tô Phỉ, vậy sau này em có còn đồng ý gặp anh nữa không?
Trương Vĩ hỏi.
- Không sợ bị vợ anh phát hiện thì tới tìm em.
Sau khi ngắt điện thoại, Trương Vĩ đứng lên hạ kính cửa sổ xuống, nhìn về công viên Lục Châu phí không xa, không biết là trong lòng đang nghĩ những gì…
- Cốc cốc cốc…. 7
Không biết là qua bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Trương Vĩ mới từ trong trầm tư hoàn hồn trở lại, nói:
- Mời vào.
- Trương tổng, tôi muốn báo cáo với ngài công việc trong thời gian gần đây một chút.
Vương Mẫn đẩy cửa văn phòng ra, uyển chuyển bước vào trong.
- Được, ngồi đi.
Trương Vĩ làm ra một động tác tay mời, hướng Vương Mẫn về phía sô pha.
- Có chuyện này tôi cũng muốn nói với cô một chút.
Sau khi hai người ngồi xuống ghế sô pha, Trương Vĩ nghiêng đầu nhìn Vương Mẫn nói.
- Được ạ, ngài nói đi.
Vương Mẫn nói.
- Tôi sắp kết hôn rồi.
- A….
Vương Mẫn ngẩn ra một lát, sau đó mới hồi thần nói:
- Vậy chúc mừng ngài nhé.
- Cám ơn.
Trương Vĩnhàn nhạt đáp một tiếng, hỏi: – Cô với chồng trước đây của cô thế nào rồi?
- Thủ tục ly hôn đã làm xong rồi.
Vương Mẫn than thở một tiếng, sau đó lại lộ ra vẻ thanh thản nói:
- Có điều, tôi đã giành được quyền nuôi dưỡng Thanh Thanh.
- Vậy sau này có dự định làm như thế nào, tìm một người đàn ông thích hợp gả đi chứ?
- Thôi bỏ đi, đàn ông tốt, đàn ông bình thường tôi đều không để tâm tới.
Vương Mẫn khe khẽ lắc đầu, lại chớp chớp mắt nhìn Trương Vĩ nói:
- Với lại, xã hội bây giờ loạn như vậy, tôi không yên tâm tìm một người cha dượng cho Thanh Thanh, vẫn là một mình mà sống thôi
- Cô vẫn còn trẻ như vậy, lại xinh đẹp, sống một mình không phải là quá đáng tiếc sao.
Sau khi nghe xong tâm tư của Vương Mẫn, Trương Vĩ ngược lại lại thấy thoải mái hơn, tay phải vuốt ve chân của Vương Mẫn, tiến vào trong váy của cô.
- Trương tổng, ngài đừng có làm loạn ở đây nữa, vạn nhất bị người khác phát hiện thì phải làm sao?
Vương Mẫn thở mạnh ta một tiếng, cũng không ngăn cản lại hành động của Trương Vĩ.
- Vậy cô ngoan ngoãn nghe lời không phải là được rồi sao.
Trương Vĩ cười khẽ một tiếng, tay khác tiến vào trong áo của Vương Mẫn, nhào nặn đôi gò bồng đảo vừa lớn vừa mềm.
Sau khi Trương Vĩ giở trò một hồi, đem cả người Vương Mẫn đều sờ một lượt, mặt Vương Mẫn đỏ hồng lên, nụ hoa trong quần lót đã ướt đẫm khiển cho thân dưới của Trương Vĩ lập tức cương cứng lên.
- Trương tổng, ở phòng làm việc không được đâu, buổi tối rồi nói đi.
Vương Mẫn cười một cái, thoát khỏi ma trảo của Trương Vĩ, đứng lên từ sô pha định chạy đi.
Sau khi Lý Mông Dao có thai liền không cho Trương Vĩ động vào nữa. Trương Vĩ chỉ được nhìn mà không được ăn, hai ngày nay nhịn cũng không dễ dàng gì, nào có thể dễ dàng bỏ qua cho Vương Mẫn.
Mà trong phòng làm việc lớn như thế, Vương Mẫn chạy đi chỗ nào được chứ? Cuối cùng bị Trương Vĩ giữ chặt trên mặt bàn, từ váy ngắn đến quần lót đều bị Trương Vĩ lột sạch, vất chồng chết trên mặt đất.
Một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, thổi tới cái mông trơn nhẵn có chút lạnh, Vương Mẫn vừa mới cảm thấy hơi lạnh thì cảm thấy cái vật cương cứng kia từ phía sau, cọ vào cặp mông non mềm trắng trẻo của cô, trượt trên khe bồng đào trơn nhẵn, cọ tới mức làm cho cô ta sốt ruột mà thở dốc.
Vương Mẫn vén mái tóc dài của mình sang một bên, quay đầu nhìn Trương Vĩ ở phía sau, nhìn thấy Trương Vĩ đang áp sát lên người cô, phía dưới của hai người đã hoà làm một rồi.
Nửa người của Vương Mẫn lộ ra diễm lệ vô cùng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, cặp mắt long lanh, một sợi tóc dài vương trên bờ môi đỏ
mọng càng phong tình không gì sánh được.