Phòng Thuật (Dịch) - Chương 144: Cục Công an (2)
Trương Vĩ hừ lạnh một tiếng, nói.
- Ba mẹ, hai người không sao chứ, làm con sợ chết được.
Đúng lúc Trương Vĩ cùng Lưu Quế Hoa cãi cọ, một nam một nữ đi vào Cục Công an, cô gái chạy đến bên cạnh Lưu Quế Hoa, gương mặt ân cần hỏi han.
Cô gái tóc dài xõa ngang vai, trên người mặc một chiếc đầm màu vàng, phía trên kết hợp thêm một chút màu đen, để lộ ra hai bắp chân thon dài, dưới chân mang một đôi dép lê màu đỏ, giống như một mỹ nhân.
Cô gái này là con của Trương Bảo Quốc và Lưu Quế Hoa, tên Trương Kỳ, sau khi nghe cha mẹ xảy ra chuyện, lập tức từ công ty chạy đến đây.
- 100.000 NDT đều bị hai tên cướp kia lấy đi rồi, có thể không có chuyện gì sao?
Lưu Quế Hoa ôm cánh tay con gái, quyệt miệng nói.
- Ôi dào, tiền bất quá cũng chỉ là vật ngoài thân, chỉ cần người không sao là đã may mắn lắm rồi.
Người nam nhân đi cùng Trương Kỳ, an ủi.
- Loại người có tiền như ngươi, đương nhiên là không quan tâm rồi, tôi sao có thế so được.
Lưu Quế Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua nam nhân, liếc mắt một cái nói.
- Ngô Tổng ngài chớ để ý, vợ tôi vừa bị mất tiền, trong lòng không thư thái, cho nên mới nói những lời như vậy.
Trương Bảo Quốc giải thích.
- Không có gì, tâm tình đó cháu cũng có thế hiểu rõ, nên vừa nghe xảy ra chuyện, liền nhanh chóng chạy đến xem có giúp được gì không.
Người được xưng là Ngô Tổng nói.
- Ngô tổng, làm người lo lắng rồi.
Trương Bảo Quốc khách khí nói.
- Bá phụ, đây là những việc cháu nên làm, người không cần khách khí như vậy, sau này cứ gọi cháu Ngô Dũng là được rồi.
Ngô Tổng gương mặt khiêm tốn nói.
- Vô dụng, cũng không phải vô dụng, mà là phế vật, cái tên này cũng thú vị.
Trương Tùng dùng cánh tay thọt Trương Vĩ, nhỏ giọng lầm bầm nói.
- Ba mẹ cuối cùng là xảy ra chuyện gì, sao hai người lại bị cướp? Cũng may chỉ có tiền bị cướp, người cũng không bị gì.
Trương Kỳ nói trong lo sợ.
- May cái gì mà may, đều do tiểu tử Trương Vĩ nói gỡ, còn nguyền rủa tôi bị người ta đánh.
Lưu Quế Hoa buồn bực nói.
- Nhị thẩm, việc này không liên quan đến anh tôi, muốn trách chỉ có thế trách số người xui xẻo.
Trương Tùng gương mặt khó chịu nói.
- Hứ, cái gì mà xui xẻo chứ! Tôi còn nghi ngờ Trương Vĩ cùng hai tên cướp kia thông đồng với nhau, bảo bọn họ chờ dưới lầu cố ý cướp của tôi? Bằng không cũng không thế trùng hợp như vậy.
Lưu Quế Hoa thẹn quá thành giận nói.
- Nhị thẩm, nể mặt người là trưởng bối, tôi không muốn chấp nhặt với người, nhưng hy vọng người không nên được nước lấn tới.
Lưu Quế Hoa có chút nặng lời, khiến săc mặt Trương Vĩ không khỏi trầm xuống.
- Trương Vĩ, nếu anh xem mẹ tôi là trưởng bối thì không nên tranh cãi nữa, bà ấy chẳng qua là nói cho thoải mái.
Trương Kỳ lông mày vừa nhíu, vừa ghé mắt nhìn Trương Vĩ một cái, nói.
- Cho dù là trưởng bối, cũng không thế đem việc chơi xấu trở thành bản lãnh, nếu không cũng bị người ta xem thường thôi.
Trương Vĩ cười lạnh nói.
- Tên tiểu tử thối này, chân ngoài dài hơn chân trong đã cướp tiền của tôi, còn dám mắng tôi là vô lại, tức chết tôi rồi.
Lưu Quế Hoa che ngực, nói to lên.
- Trương Vĩ, anh nói ít một câu đi, không thấy mẹ tôi tức giận đến vậy rồi sao?
Trương Kỳ gương mặt xinh đẹp phát lạnh, trừng Trương Vĩ một cái, nói.
- Được rồi, đừng ở chỗ này làm loạn, tường trình cũng đã làm xong, cũng nên về đi.
Trương đội trưởng đã sớm không còn kiên nhẫn, liền thúc giục.
- Chờ một chút.
Ngô Dũng nãy giờ thờ ơ lạnh nhạt, vừa thấy Trương đội trưởng thúc giục mọi người ra về, liền đi ra nói:
- Trương đội trưởng, tôi là Ngô Dũng, tháng trước chúng ta tại Thúy Hương lâu cùng uống rượu với nhau, ngài còn nhớ chứ.
Ngô Dũng một mực theo đuổi Trương Kỳ, nhưng quan hệ hai bên vẫn chưa xác định, nên Ngô Dũng muốn nhân cơ hội này mà thế hiện, lần này xem như có cơ hội kéo gần mối quan hệ của hắn với cha mẹ Trương Kỳ.
- Ôi, tôi nhớ ra rồi, ngài là Ngô cục trưởng cháu của Ngô Lão Bản. Trương Văn Viễn nhìn chằm chằm Ngô Dũng một lúc, vỗ ót một cái dường như nhớ lại tình cảnh lúc đó, nắm hai tay Ngô Dũng, nói:
- Ngô Tổng, thật xin lỗi, vừa rồi không thế nhận ra ngài.
- Không có gì, Trương đội trưởng là người bận rộn, không nhận ra tôi là đúng rồi.
Ngô Dũng không lộ ra chút không vui nào, nói.
- Ngô Tổng, ngài gọi tôi lại có chuyện gì không?
Trương Văn Viễn cùng Ngô Dũng cũng không phải thân quen, nên hắn cảm giác vừa rồi Ngô Dũng nói ‘Chờ một chút’ nhất định không đơn giản chỉ là cùng mình chào hỏi, hẳn là có chuyện gì khác.
- Trương đội trưởng, căn cứ theo miêu tả của dì Lưu, tôi cảm giác Trương Vĩ là người vô cùng khả nghi, tốt nhất nên tạm giữ hắn để tra hỏi, nói không chừng sẽ có kết quả.
Ngô Dũng chỉ chỉ đám người Trương Vĩ, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, nói với ngầm ý khác.