Phòng Thuật (Dịch) - Chương 156: Cửa hàng 4S (2)
Dĩ nhiên, Trương Vĩ hiện tại cũng chỉ là đang suy đoán, chuyện cụ thế còn xem sau.
- Trương Vĩ, anh ở chỗ này chờ một chút, ta đi trong điếm chấm công một chút, một hồi dẫn anh đi xem xe.
Dương Quang dặn dò Trương Vĩ một câu, vội vã đi vào trong điếm.
- Đi đi.
Trương Vĩ không tỏ rõ ý kiến gật gật đầu, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện rút thăm trúng thưởng.
Dương Quang thì đầu liếc mắt dò xét ở bên trong môn điếm vài lần, bấy giờ mới rón rén đi vào trong môn điếm, đi dọc theo sát làn ranh đại sảnh đi tới quỹ đài, chuẩn bị làm giảm thấp sự tồn tại của mình. Chỉ có điều thân hình của hắn quá mức gây chú ý, bất kể là xem bóng lưng hay là dáng mặt bên cũng đều có thế dễ dàng nhận ra hắn.
- Dương Quang, bây giờ mấy giờ rồi, anh còn biết tới làm à?
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong đại sảnh vang lên, như là thi triển định thân thuật đối với Dương Quang vậy, khiến cho hắn đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Hắc hắc, Trương quản lý, tôi hôm nay phải đi nhận một khách hàng, cho nên mới tới chậm hơn một chút, cũng không phải có ý đi muộn.
Dương Quang xoay người lại, nhìn về lời nữ tử mới vừa nói, giải thích.
- Khách hàng? Ở chỗ nào, tôi tại sao không nhìn thấy!
Nữ tử dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Dương Quang, hiển nhiên cũng không tin lời của đối phương.
Nữ tử có gương mặt trái xoan một trương tinh mỹ, tóc dài tùy ý khoác ở đầu vai, trên người mặc quần áo trắng, thân dưới mặc váy ngắn màu đen, phơi bày đùi thon dài mà còn trắng nõn, tuyệt đối có thế xem là hoàng kim tỷ lệ, so với người mẫu xe hơi ngoài đại sảnh rất có sức hấp dẫn.
Nữ nhân này xinh đẹp không phải là ai khác, chính là em họ của Trương Vĩ- Trương Kì.
- Đang chờ ở bên ngoài ấy mà? Tôi đã bàn thật lâu với khách hàng, hơn nữa ý đồ mua xe rất lớn, bằng không tôi cũng sẽ không đi đón hắn sớm như vậy.
Dương Quang lấy lòng nói.
Trương Kỳ mấy năm này rất ít đi nhà Trương Vĩ, hơn nữa quan hệ của hai người cũng không phải là rất thân, Trương Vĩ chưa từng trước mặt Dương Quang nhắc tới Trương Kỳ, nên Dương Quang cũng không biết quan hệ giữa hai người bọn họ.
Công ty của Dương Quang quy định mỗi ngày đi làm lúc 9 giờ, bởi vì trời sanh tính không thích bị quản thúc thời gian, thường thích đi trễ, mà hôm nay đã có vị khách hàng Trương Vĩ này làm bia đỡ đạn, hắn có thế nói là tìm được lý do bị trễ rồi, chẳng qua là vào lúc đối mặt người lãnh đạo trực tiếp, ít nhiều vẫn còn có chút chột dạ.
- Nếu là có khách hàng, dẫn tôi đi ra xem một chút đi.
Trương Kỳ sau khi nói xong, cũng không đợi Dương Quang trả lời, trực tiếp hướng về phía cửa hàng đi ra ngoài, hiển nhiên vẫn không tin tưởng lời nói của Dương Quang, cho là hắn chỉ có kiếm cớ vì đến muộn.
Thấy được Trương Kỳ hướng về phía cửa hàng đi ra ngoài, Dương Quang cũng chạy vội vàng đuổi theo, trong lòng còn có chút mừng thầm, nói:
- May mắn ngày hôm nay có Trương Vĩ làm bia đỡ đạn, bằng không tôi thật đúng là xong đời, chút tiền lương còm đó của tạo không khéo bị trừ sạch rồi.
- Người nào là khách hàng của ngươi nha, dẫn tôi qua đi, giới thiệu một chút chứ hả.
Trương Kỳ đi tới cửa, bên cạnh Dương Quang hỏi.
- Chính là cái người mặc áo sơ mi trắng, người nam nhân đang xem áp- phích “Rút thăm trúng thưởng ưu đãi hoạt động” kia.
Dương Quang chỉ chỉ chỗ Trương Vĩ, dẫn Trương Kỳ đi về phía Trương Vĩ.
Trương Kỳ đứng ở cửa hàng cửa, từ góc độ của nàng chỉ có thế nhìn thấy dáng ngang của Trương Vĩ. Tuy rằng bóng lưng Trương Vĩ hết sức quen thuộc, nhưng cũng không ngờ người đến chính là Trương Vĩ, nên cũng bám theo sau lưng Dương Quang đi tới xem sao.
Lúc này, phía trước áp- phích “Rút thăm trúng thưởng ưu đãi hoạt động” có ba nữ người mẫu, mặc vô cùng mát mẻ, bó sát ngực trên người, hạ thân váy ngắn, đối mặt với trên poster phần thưởng xì xào bàn tán, còn Trương Vĩ đứng ở ngay sau lưng của bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, không biết là đang nhìn áp- phích, hay vẫn còn là đang nhìn mỹ nữ?
- – – – – oOo- – – – –