Phòng Thuật (Dịch) - Chương 157: Gặp nhau (1)
- Trương Vĩ, cho tôi giới thiệu một chút đây là cô Trương- quản lý cửa hàng của chúng tôi.
Dương Quang đi tới bên cạnh Trương Vĩ, chọc chọc cánh tay của hắn, nói.
- Ừ.
Trương Vĩ tỉnh hồn lại, nhìn Dương Quang một cái rồi lại quay đầu nhìn phía Trương Kỳ, đầu tiên là có chút kinh ngạc, rồi sau đó có mấy phần bình tâm trở lại.
Hồi liên hoan đầu năm, Trương Vĩ nghe Lưu Quế Hoa khoe khoang qua, nói con gái của bà ta làm quản lí tại một cửa hàng ô tô, lương một năm có thế đạt đến 100.000 NDT. Lúc đó Trương Vĩ cũng không hỏi kỹ, sở dĩ cũng không biết là thật hay giả, không ngờ tới đối phương lại là người sếp trên của Dương Quang.
- Trương Vĩ, anh sao lại ở chỗ này? Anh muốn mua xe!
Trương Kỳ nhìn Trương Vĩ có vẻ càng thêm kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ đến là khách hàng từ lời nói của Dương Quang chính là Trương Vĩ.
- Đúng nha, sớm biết em làm quản lý cửa hàng BMW ở đây, tôi liền trực tiếp tới tìm em rồi.
Trương Vĩ cười cười, nói xã giao.
Trương Vĩ cùng Trương Kỳ dù sao cũng là anh em họ, hai nhà quan hệ tuy không quá thân, nhưng trước mặt người ngoài vẫn phải giữ thái độ hòa thuận. Nói cho cùng hai nhà cũng không có mâu thuẫn gì lớn, không cần phải thế hiện quan hệ căng thẳng để chọc người khác chê cười.
- Anh quen Dương Quang à?
Trương Kỳ tò mò hỏi.
- Tôi với hắn là hàng xóm trong tiểu khu.
Trương Vĩ nói.
Trương Vĩ, anh có thật là muốn mua xe, hay là sợ Dương Quang đến muộn bị xử phạt, cố ý yểm trợ cho hắn!
Nghe được Trương Vĩ nói hai người là hàng xóm, Trương Kỳ nhíu mày, ngờ vực nói.
Trương Kỳ vẫn còn có chút không tin Trương Vĩ tới mua xe, đối với Trương Vĩ cô ta vẫn là biết rất rõ đấy, mặc dù nói Trương Vĩ luôn luôn công tác trong thành phố, nhưng mỗi tháng tiền lương cũng không cao, có thể lấy ra mười vạn NDT trả nợ nhà họ, cũng đã rất khiến cho người kinh ngạc.
Trương Vĩ lại còn tới cửa hàng mua xe, mà con xe BMW rẻ nhất cũng phải hơn 30 vạn NDT, điều này hiển nhiên không phải người bình thường có thế gánh được.Không rõ trong vài tháng ngắn ngủi, Trương Vĩ làm thế nào mà có khoản tiền lớn như vậy.
- Anh của cô thời giờ quý báu vô cùng, không có hứng thú làm việc nhàm chán như vậy.
Trương Vĩ phất tay áo, có chút khó chịu nói.
Trương Vĩ tuy rằng sống tại thành phố, nhưng trong lòng một mực còn ghi nhớ sực việc ở Trung Thông môn điếm. Nếu như không phải chuyện mua xe ở thủ đô rất phiền toái, có thế sáng sớm hôm nay hắn đã lên xe về lại thủ đô rồi, hắn cũng không có hứng thú chơi trò chơi dò xét điếm trưởng như thế này.
- Hừ…
Đối với Trương Vĩ tự xưng mình là ca, Trương Kỳ nghe mặc dù có chút không thoải mái, nhưng sự thật như thế cô ta cũng phản bác không được.
- Vậy vụ án thế nào rồi, bắt được người rồi sao?
Đối với vụ Lưu Quế Hoa bị cướp bóc kia, Trương Vĩ tuy không cho là mình có trách nhiệm, nhưng về tình về lý vẫn là nên quan tâm một chút .
- Cục Công an bên kia còn không có tin tức, đoán chừng còn phải chờ vài ngày mới có manh mối.
Trương Kỳ dường như cũng không nguyện ý nói thêm chuyện này, thản nhiên nói.
- Nhị thẩm hiện tại bình phục rồi chứ hả?
Trương Vĩ cười cười, ở mặt ngoài là biểu lộ quan tâm, nhưng thật ra là muốn hỏi Lưu Quế Hoa có bị tức đến bệnh hay không.
- Lúc bình thường tâm tình có chút không tốt, nhưng mà lúc nhắc tới tên anh, thấy bà bộ dạng trung khí mười phần, nên chúng tôi an tâm.
Trương Kỳ trêu ghẹo nói.
Từ nhỏ đến lớn Lưu Quế Hoa cũng không phải là rất thích Trương Vĩ, lần này 100.000 NDT bị cướp, Lưu Quế Hoa càng đem trách nhiệm quẳng lên người của Trương Vĩ. Nếu không phải là Trương Vĩ lấy ra 100.000 NDT trả, bà ta nói không chừng đã bức bách vợ chồng Trương Kiến Quốc đem nhà thế chân cho bà ta rồi vậy.
Cho dù vợ chồng Trương Kiến Quốc không chịu đem nhà thế chấp cho bà ta, Trương Vĩ cũng không nên đem tiền trả lại, để không phải dẫn 2 tên cướp kia đến tân nhà, Lưu Quế Hoa chắc hẳn sẽ không bị cướp. Cho nên Lưu Quế Hoa mới rốt rao đem Trương Vĩ ra trút giận.
Nghe được lời nói của Trương Kỳ, Trương Vĩ không khỏi lắc lắc đầu, cái gọi là nhắc tới bản thân mình liền trung khí mười phần, đơn giản chính là ý chửi mắng mình, xem ra chuyện cướp bóc đó không chỉ mình Lưu Quế Hoa đối với hắn có thành kiến, Trương Kỳ cũng có chút trách mình.
- Trương Vĩ, anh cùng Trương quản lý là quan hệ gì nha? Dương Quang thấy được hai người vừa thấy mặt, liền có bộ dạng hết sức quen thuộc, thậm chí còn đem chính một người giới thiệu như hắn gạt sang một bên, có chút ít tò mò hỏi.
- Trương quản lý của các người là em họ của tôi, anh sau này có thế cần phải cố mà nịnh bợ tôi, bằng không cẩn thận tôi bảo cô ấy cho anh bị đuổi việc.
Trương Vĩ trêu ghẹo nói.
- Là con chú hai của anh?
Dương Quang không hề biết Trương Kỳ là em họ Trương Vĩ, nhưng lại biết được Trương Vĩ có một người chú nên hỏi.
Trương Vĩ gật đầu lên tiếng, lập tức nói:
- Nếu đều không phải là người ngoài, cũng đừng ở chỗ này lãng phí thời gian, đưa tôi vào trong điếm xem ô tô được rồi chứ!
- Để Dương Quang phụ trách tiếp đãi anh được rồi chứ, một hồi trong điếm sắp phải tổ chức hoạt động, tôi còn phải phụ trách bố trí giương đài.
Trương Kỳ vuốt vuốt bên tai mái tóc dài và mượt, đùn đẩy nói.
- Ừ, em đi đi.
Trương Vĩ cũng không trông cậy vào Trương Kỳ sẽ bồi tiếp bản thân mình, hơn nữa đối phương nếu là thật bồi tiếp bản thân mình, Trương Vĩ ngược lại sẽ càng thêm không được tự nhiên.