Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 166: Kết thúc (2)

Đối với việc Trương Vĩ có thế có được BMW 730, Trương Kỳ không thế nói cao hứng hoặc là chán ghét, dù sao cô ta với hắn cũng không có quan hệ quá lớn, nhưng trong lòng Ngô Dũng khẳng định hận chết Trương Vĩ rồi, suy cho đến Trương Vĩ cùng cô ta là bà con thân thích, cô ta cũng chỉ có thế lạnh nhạt xử lý chuyện này.

- Chậc chậc, thật là đáng tiếc. Hai người đều có việc, vậy không thế làm gì hơn là chờ đến hôm khác vậy. Trương Vĩ lắc lắc đầu, gương mặt tiếc hận nói.

- Ngày mai chúng tôi sẽ giúp anh làm nốt thủ tục cùng bảo hiểm xe mới, nhưng mà còn cần giấy tờ tùy thân của ngươi.

Trương Kỳ lộ ra một bộ dáng dấp làm việc công.

- Có thế, giấy chứng nhận tùy thân anh đều đã mang đến, là ở trong cái túi này.

Trương Vĩ đem cái túi xách mang theo người đưa cho Trương Kỳ, nói.

- Được rồi, nếu như hết thảy đều trơn tru, chiều nay hai giờ anh có thế đến đây lấy xe rồi vậy.

Trương Kỳ nhìn thoáng qua các giấy tờ tùy thân trong túi xách, cũng không hề thiếu hụt thứ gì, gật gật đầu nói.

- Vậy tôi sẽ không quấy rầy em rồi, cáo từ.

Trương Vĩ cũng không phải loại được thế mà ra vẻ, biết rõ Ngô Dũng không thích gặp bản thân mình, Trương Vĩ cũng không muốn ở chỗ này ngại mắt người.

- Còn có hai chuyện muốn nói cho anh, điều thứ nhất là dựa theo luật pháp quốc gia quy định, trúng thưởng xem như những thứ tình cờ thu hoạch được, dĩ nhiên cần phải nộp 20% thuế thu nhập, ngày kia lúc anh đến nhất định phải mang theo 200.000 NDT, nếu không cái xe này vẫn không thế giao cho anh.

Trương Kỳ nói.

- Được, không thành vấn đề.

Trương Vĩ lúc đó nghe xong sửng sốt, lập tức cũng muốn nổi điên lên, quả thật có cái quy định như vậy, mặc dù có chút bất đắc dĩ nhưng vì có được xe 1 triệu NDT, hắn cũng chỉ có thế đáp ứng.

- Một chuyện khác chính là hi vọng ngày đó ngươi đến lấy xe ở đây có thế phối hợp quảng cáo một chút với chúng tôi.

Trương Kỳ tiếp tục nói.

Điều kiện này anh không đáp ứng.

Trương Vĩ lắc đầu nói.

- Anh chỉ cần đứng ở trước xe BMW vỗ tay một cái là được rồi, xem như giúp cửa hàng chúng tôi một cái quảng cáo, không tốn thời gian anh bao lâu.

Trương Kỳ lông mày vừa nhíu, cô ta làm như vậy cũng là vì đề cao danh tiếng cửa hàng, tận lực bù đắp lại vì lần rút thưởng này đã mang đến tổn thất cho cửa hàng.

- Cái này không thế được, lỡ như các người đem hình của tôi lên báo chí, tôi tìm ai kêu oan đây.

Trương Vĩ cự tuyệt nói.

- Cửa hàng chúng tôi bỏ ra chi phí lớn như vậy, khiến nhờ anh phối hợp làm một chút quảng cáo cũng không được sao?

Trương Kỳ có chút bất mãn nói.

- Lúc trước vào lúc rút thưởng cũng không có nói chuyện phụ trách quảng cáo này, nếu như trước đó có nói, anh tự nhiên sẽ phối hợp các với các người, nhưng hiện tại không thế được.

Trương Kỳ đã trầm mặc một lát, trong lòng tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng là bởi vì lúc trước không nghĩ tới người nào có thế có được giải đặc biệt, sở dĩ chuyện trợ giúp quảng cáo này đích xác không có nói trước cho khách hàng, nên bây giờ thật không có biện pháp yêu cầu Trương Vĩ.

- Còn có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì anh phải đi đây.

Trương Vĩ hỏi.

- Vậy anh đi đi, mới vừa cử hành xong hoạt động khách hàng trong điếm vẫn tương đối nhiều, tôi sẽ không tiễn anh đâu.

Trương Kỳ sau khi nói xong, phân phó Dương Quang một tiếng:

- Dương Quang, anh thay tôi ra ngoài tiễn Trương Vĩ một chút.

- Trương quản lý, cô yên tâm.

Dương Quang trên cái mặt mập mạp cố nặn ra vẻ tươi cười, cười hắc hắc nói, mặc dù Trương Kỳ không phân phó hắn cũng sẽ làm như vậy.

Sau khi Trương Vĩ cùng Dương Quang đi ra sảnh triển lãm, Trương Vĩ ôm bả vai Dương Quang nói:

- Hai người chúng ta cũng thời gian thật dài không có họp gặp rồi, dù sao đã đến giữa trưa, ăn chút cơm đi thôi.

- Để anh mời là đúng rồi, nếu không phải là tôi lôi anh đến cửa hàng BMW, anh có thế trúng được cái giải đặc biệt này sao?

Dương Quang hất càm, vỗ vỗ bộ ngực, lập tức lại nghĩ tới điều gì, xoay chuyển đề tài câu chuyện nói:

- Bất quá hôm nay buổi trưa không được, hai ta quan hệ tốt như vậy, anh lại do tôi mang đến, nếu tôi với anh ra ngoài chúc mừng, vẫn còn không khiến cho Ngô Dũng hận chết tôi à.

- Vậy cũng đúng, dù sao anh cũng còn phải lăn lộn dưới tay hắn, vậy lần sau có cơ hội rồi đi vậy.

Trương Vĩ lăn lộn bên ngoài, tự nhiên hiểu được có một số việc thân bất do kỷ, nên không cưỡng ép đối phương.

- Trương Vĩ, tiểu tử ngươi hiện tại cũng không tệ, sao không biết dìu dắt tao một chút, hay là tao đi theo mày đi bán nhà bán cửa cho rồi.

Dương Quang gương mặt thành khẩn nói, cũng không hề có mùi vị trêu ghẹo.

Đây là lần thứ hai Dương Quang nhắc tới cái đề tài này rồi, hắn cũng là một người trẻ tuổi có mộng tưởng, cũng không muốn cả đời khốn khổ ở thành phố Bảo Thành này, nhưng hắn tại thanh phố lớn không có người quen biết nào, cũng chỉ có một người bạn tốt Trương Vĩ ở đó.

- Mày chờ tao một thời gian ngắn, sẽ có cơ hội.

Lời Trương Vĩ đầy hào tình, lần này đi thành phố nếu như có thế làm tới điếm trưởng, Trương Vĩ nhất định phải chiêu binh mãi mã đại chiến một phen, mà Dương Quang không thế nghi ngờ là thí sinh tốt nhất.

- – – – – oOo- – – – –

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free