Phòng Thuật (Dịch) - Chương 182: Vương Chấn (1)
Sau khi Trương Vĩ bị Vương Chấn ở công ty Thiên Thiên đánh ngất xỉu, tuy rằng đối với chuyện này vẫn còn oán hận, nhưng do áp lực mưu sinh trước mặt hắn cũng không thế không tạm thời buông bỏ mối thù. Hai người cũng không hề gặp qua lại, không ngờ rằng lại đụng phải nhau ngày hôm nay.
Đối với ân oán với Vương Chấn, Trương Vĩ cũng đã nghĩ qua nên giải quyết như thế nào. Loại thứ nhất là nén giận, cứ như vậy mà bỏ qua; loại thứ hai là ăn miếng trả miếng, đánh 1 trận cùng đối phương; loại thứ ba thì bề ngoài nói lời sáo rỗng cùng Vương Chấn, nhưng âm thầm dùng Độc Tâm Thuật đọc thông tin khách hàng cũng như nguồn cung nhà của hắn.
Ba cách giải quyết đại diện ba loại tính cách. Nếu như dùng động vật để hình dung, loại thứ nhất chính là nhẫn nhục chịu đựng như Ô Quy (con rùa đen, được dân Trung Quốc gán cho là thứ nhục nhã hạ tiện khi bị chửi. Chú thích của người dịch), loại thứ hai chính là con trâu điên mù quáng, còn loại thứ ba chính là thâm độc, lòng lang dạ sói.
Nếu như Trương Vĩ dùng loại phương pháp thứ nhất, đừng nói là người khác xem thường hắn, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy uất ức. Còn nếu như dùng loại thứ hai, hai người đánh bể đầu chảy máu, còn có thế sẽ bị người của Cục Công an chộp được, mà Vương Chấn công tác ngay tại Cục Công an, đến lúc đó Trương Vĩ tránh không được bị đưa vào diện “Chiếu cố”.
Nếu như là dùng loại phương pháp thứ ba, như vậy Trương Vĩ mặt ngoài nói lời sáo rỗng cùng đối phương, lại có thế thông qua Độc Tâm Thuật nhìn thấu ý nghĩ của đối phương, do đó moi ra tin tức nguồn cung nhà cùng khách hàng của hắn, xem như là phương pháp âm thầm cắt khách hàng.
Trương Vĩ hít sâu một hơi, ổn định tâm thần của mình, cố cho vẻ mặt của mình xem ra tự nhiên một chút, cầm tờ rơi trong tay tiến về phía Vương Chấn. Nếu như chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, hắn thích dùng phương pháp chủ động một chút.
- Vương ca, anh xem đó không phải chính là người anh đánh lần trước, nghiệp vụ viên Trương Vĩ sao? Hắn hiện tại đang tiến về hướng chúng ta, có phải là … muốn trả thù chúng anh hay không nhỉ?
Một nữ tử đẫy đà bên cạnh Vương Chấn, có chút khẩn trương kéo kéo cánh tay Vương Chấn, nói lo lắng.
Thật ra vào lúc Trương Vĩ thấy Vương Chấn, Vương Chấn cũng đã phát hiện Trương Vĩ, bất quá hắn sẽ không gây phiền toái cho Trương Vĩ, dù sao con thỏ mà bị dồn gấp quá vẫn cắn người đó mà? Thấy không có điều chi ích lợi, hắn cũng không có hứng thú đối phó nhằm vào cá nhân Trương Vĩ làm gì.
Nhưng mà, Trương Vĩ nếu như chủ động tới báo thù vậy thì khác, Vương Chấn vỗ vỗ tay của cô gái bên cạnh, an ủi:
- Yên tâm đi, anh có thể đánh hắn ngất xỉu hắn một lần, là có thế đánh ngất xỉu hắn lần thứ hai. Tiểu tử này ở trước mặt anh không tạo nổi sóng gió gì đâu.
- Vương quản lý, ngài sống cuộc sống này quả thật không tệ, ban ngày còn dẫn mỹ nữ đi dạo phố, thật là làm cho người khác ngưỡng mộ nha.
Một lát sau, Trương Vĩ đi tới trước mặt Trương Chấn, cười hắc hắc, nói.
Lúc Trương Vĩ nói chuyện Vương Chấn, ánh mắt cũng một mực đang quan sát đối phương, Vương Chấn thân cao chừng hơn 1m8, hình thế cao to, tuổi tác cũng chẳng quá 20, lớn lên coi như là ngũ quan đoan chính, trên càm có râu ria, xem ra hơi có mấy phần dương cương khí.
Những nhân viên môi giới ở các tiểu khu lân cận đều phần lớn đều biết nhau, bởi vì khó tránh khỏi việc mượn chìa khóa xem nhà của nhau (Chú thích: Chủ cho thuê nhà thường để tránh phiền phức tiếp đón dẫn khách giới thiệu nhà… thường giao chìa khóa nhà cho công ty môi giới mà họ ký gửi, để nhân viên công ty tự mở cửa dẫn khách xem nhà. Sau khi khách thuê đồng ý, chủ nhà mới có mặt ký hợp đồng… ND), hơn nữa bởi vì nhân viên môi giới có tính lưu động cao, mỗi một công ty môi giới họ đều có vài người quen, người quen biết giữa các công ty sẽ nhiều hơn.
- Đi dạo phố dĩ nhiên cần phải là ban ngày, buổi tối chúng tôi còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm nữa đó mà?
Vương Chấn cảnh giác trừng Trương Vĩ một cái, ôm ôm cánh tay nữ tử bên cạnh, trên mặt lộ ra một cười xấu xa, nói nham hiểm.
- Vương ca, anh nói nhăng gì đấy? Chúng anh còn có chuyện phải làm đó mà? Đi nhanh lên đi!
Nữ tử bên cạnh Vương Chấn thúc giục.
- Vương quản lý, bạn gái anh thật là xinh đẹp! Xưng hô như thế nào nha?
Trương Vĩ nhìn thoáng qua nữ tử bên cạnh, nhãn tình sáng lên, dò hỏi.
Nữ tử bên cạnh Vương Chấn vóc người đẫy đà, bộ ngực đầy đặn áo bành trướng suýt nổ tung rồi, phần eo tuy rằng không tính là mảnh khảnh, nhưng cũng không có thịt thừa, cái mông đầy đặn tròn xoe, đĩnh kiều, tuyệt đối là báo vật trên giường.
Trương Vĩ hướng về phía gương mặt của nữ tử nhìn lại, một khuôn mặt trắng nõn, tuy rằng không gọi được mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng cũng là một nữ nhân quyến rũ, rất dễ dàng gợi lên dục vọng cho nam nhân.
- Xin chào, tôi tên là Vương Oánh.
Nữ tử hơi hơi cúi đầu, nhàn nhạt đáp lại Trương Vĩ một câu, trong ánh mắt có chút tránh né.
Ngay lúc nói chuyện với Vương Oánh, Trương Vĩ cũng đang ngó chừng ánh mắt của nàng, đồng thời lợi dụng Độc Tâm Thuật nhìn thấu ý nghĩ của cô ta, Vương Oánh thầm nghĩ:
“Cái tên nghiệp vụ viên Trương Vĩ này, không lẽ hắn đã biết mình cướp khách hàng của hắn rồi, hơn nữa Vương ca còn đánh hắn ngất xỉu, cố ý đến tìm chúng ta báo thù sao?”
Trương Vĩ sau khi khi nhìn thấu ý nghĩ của Vương Oánh, khóe miệng không nhịn được co giật mấy cái. Lúc trước Trương Vĩ bị cướp khách hàng, sau đó đã từng gọi điện thoại hỏi thăm qua chủ sở hữu nhà căn nhà đó. Chủ sở hữu nhà có nói cho Trương Vĩ biết đó là người của Công ty Thiên Thiên cướp khách hàng của hắn, nhưng cụ thế không hề nói là người nghiệp vụ viên nào.
Cho tới bây giờ Trương Vĩ mới biết rõ ràng, thì ra là bạn gái của Vương Chấn cướp khách hàng của mình, còn Vương Chấn vì muốn giúp bạn gái mới ra mặt, lúc đó ra tay đánh mình xỉu luôn, nguyên nhân này khiến cho Trương Vĩ cảm thấy rất tức … hai hòn ở phía dưới!
- Trương Vĩ, anh có chuyện gì không? Không có chuyện chúng tôi đi trước nha.
Vương Chấn cũng sợ Trương Vĩ đến báo thù hắn, vì thế ánh mắt cũng một mực gắt gao chăm chú vào Trương Vĩ, có chút không nhịn được nói.