Phòng Thuật (Dịch) - Chương 187: Mạng lưới quan hệ (2)
Nhà phục thức phân làm hai tầng cao thấp, một tầng vừa vào cửa chính là phòng khách lớn rộng rãi, phòng ngủ thường thường ở tầng hai, thuộc loại phong cách Bỉ với hộ hình vô cùng độc đáo, người mọi lứa tuổi đều thích bố cục này.
Trương Vĩ đem thông tin căn nhà tìm được trên Phòng Hữu Hệ Thống cho vào một xấp hồ sơ, tìm thêm mấy bộ điều kiện phù hợp với yêu cầu nữa, rồi hắn gọi điện thoại đến chủ sở hữu xác nhận lại thông tin một lần nữa.
Những chuyện này nhìn thì đơn giản nhưng kì thực lại rất tốn thời gian, Trương Vĩ bất giác quên mất thời gian, hoàn toàn nhập tâm vào công việc, ngoại trừ ăn buổi trưa ra, nhiều khi đến nước bọt trong miệng cũng không kịp nuốt vào.
Đang chuẩn bị hoàn thành thông tin của mấy căn nhà thì đột nhiên nghe có người gõ vào bàn, hắn ngẩng đầu lên thì thấy Phương Văn Quân, có chút không ngập ngừng buông điện thoại trong tay xuống hỏi.
- Tìm tôi có việc gì không?
- Hiện tại cũng qua bốn giờ rồi, anh không quên là có hẹn với khách hàng chứ?
Phương Văn Quân thấy bộ dạng mờ mịt của Trương Vĩ nhướng mày hỏi.
- À, cô không biết ấy chứ, vừa rồi tôi đang chuẩn bị gọi điện cho khách hàng đó chứ.
Trương Vĩ nghe Phương Văn Quân nói đột nhiên nhớ tới vụ mướn nhà ba phòng, nên lập tức phủ nhận.
- Đúng rồi, cô cũng vừa tìm được một số nhà cho thuê nữa phải không?, hãy cho tôi biết một chút thông tin, lát dẫn khách hàng vào cũng có thế rõ ngọn nguồn.
Trương Vĩ nói.
- Ta xem, anh một ngày gọi điện cũng không ít nha? Anh tìm mấy bộ phòng à?
Phương Văn Quân nhìn thoáng qua máy tính xách tay hỏi ngược lại Trương Vĩ.
Phương Văn Quân thấy Trương Vĩ gọi điện thoại xác minh thông tin phòng, tưởng hắn xác minh nguồn cung nhà có ba phòng, ấn tượng cũng không tệ lắm, nhưng nghe kĩ lại thì thấy không hợp lắm nên mới muốn xác nhận. Lúc này Trương Vĩ mới xác nhận là không phải ba căn phòng mà là đang tìm nguồn cung lưỡng cư thất phục thức.
Phương Văn Quân tuy trong lòng cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn nhịn. Dù sao phân công của Trương Vĩ cho cô ta chính là phụ trách nguồn cung nhà, còn hắn phụ trách liên hệ với khách hàng, cho nên nàng áp chế bất mãn trong lòng, tiếp tục tìm nguồn cung nhà ba phòng.
Nhưng mà chờ qua bốn giờ, cô phát hiện Trương Vĩ vẫn còn xác minh thông tin nguồn cung nhà phục thức, căn bản là chưa có liên lạc với khách hàng, như vậy rất có thế sẽ ảnh hưởng đến việc dẫn khách xem nhà hôm nay, nên Phương Văn Quân mới qua hỏi ý Trương Vĩ.
- À, tôi xác minh được một số nguồn cung nhà không tệ.
Trương Vĩ cười nói.
- Anh không phải là nói lầu phòng 1012 ở cao ốc số 6 chứ?
Phương Văn Quân bĩu môi hỏi.
- Đúng, chính căn đó, thế nào, không tệ phải không?
Thấy Phương Văn Quân đoán được căn đó, nụ cười trên mặt Trương Vĩ có chút cứng lại.
- Căn nhà đó là chính tôi hôm trước đã ghi chép lại ở Phòng Hữu Hệ Thống, tình hình nhà cũng là do tôi nhập vào, anh thấy tôi có thế không rõ được sao?
Phương Văn Quân trừng mắt nhìn Trương Vĩ, gương mặt xinh đẹp có chút căng thẳng, giọng nói có chút bất mãn.
- Vậy à, chỉ là tôi lo xác minh phòng còn nguyên mà không để ý đến danh nghĩa nhà là ai…
Trên mặt Trương Vĩ lộ ra một tia xấu hổ.
- Thôi được rồi, anh vẫn cần phải nhanh chóng liên lạc với khách hàng nữa chứ hả.
Phương Văn Quân cắn cắn môi, nhịn tức giận trong lòng, bất đắc dĩ nói.
Phương Văn Quân trong lòng cảm thấy rất uất ức, khách hàng thuê phòng là hai người cùng giới thiệu, một khi khách hàng kí hợp đồng thì công trạng cũng phải chia đều, nhưng mà bây giờ, cô ta một mình nỗ lực, còn Trương Vĩ chỉ căn bản ngồi mát ăn bát vàng, Phương Văn Quân cảm thấy rất không công bằng.
Đáng giận nhất là Trương Vĩ không chỉ có một tội, mà còn dùng căn phòng mình tìm được nữa, nói dễ nghe là tư lợi, khó nghe một chút là kí sinh trùng.
Chỉ có điều hai người quan hệ không thân, không cùng tổ. Phương Văn Quân cũng thật ngại vì lên cơn với hắn, nếu như đổi thành cùng tổ rồi, cô ta tuyệt đối sẽ không nén giận như vậy.
- Bận rộn cả buổi chiều rồi, thật đúng thiếu chút nữa đã quên liên lạc khách hàng.
Trương Vĩ lộ ra một nụ cười khổ, trong lòng thầm nghĩ tuy rằng hắn mạnh miệng không thừa nhận nhưng nếu không có lời nhắc nhở vừa rồi của Phương Văn Quân thì cũng quên gọi điện cho khách hàng thật.
Trương Vĩ nhìn đồng hồ một chút, đã điểm 16 giờ 1 phút, đích thực là phải gọi cho khách hàng gấp , cầm điện thoại di động lên, lấy từ sổ tìm ra số điện thoại, gọi cho Lý tiểu thư – vị khách hàng yêu cầu thuê nhà ba phòng.
- – – – – oOo- – – – –