Phòng Thuật (Dịch) - Chương 193: Khuyên bảo (1)
Đối với chuyện rời khỏi thành phố về quê này, Vương Kiến Phát cũng là bất đắc dĩ, làm nhân viên bất động sản nếu như không dựa vào lời nói của mình, một tháng kiếm được chưa tới 2.000 NDT, khấu trừ tiền thuê phòng cùng sinh hoạt phí cũng không còn dư bao nhiêu.
Vương Kiến Phát cùng vợ hắn ở thành phố làm việc cũng được mấy năm rồi, căn bản không có dư giả nhiều, mộng tưởng làm giàu giờ không còn gì, đối với việc đó là sớm không còn hi vọng gì.
Hơn nữa, mấu chốt là ở chỗ, hai người đã đính hôn nhiều năm rồi mà vẫn chưa cử hành hôn lễ, cả hai tuổi đều không nhỏ nữa, lại sống cùng thôn khó tránh khỏi bị lời ra tiếng vào.
Hai bên gia đình Vương Kiến Phát và Triệu Đình đều thúc giục làm đám cưới, nhưng cưới rồi thì cũng phải có phòng cưới. Nhưng mà ở thành phố, ở phòng mướn, diện tích chưa tới 10 thước vuông, đặt một cái giường lớn với một cái bàn đã hết chỗ, không thế đặt thêm gì nữa. Như vậy sao có thế thành phòng cưới.
Cho dù hai người họ không bận tâm thì hai bên cha mẹ cũng không hài lòng. Đủ mọi áp lực, cuối cùng hai người chỉ có thế lựa chọn rời thành phố, về quê sống thôi.
Đối với lựa chọn của hai người họ, Trương Vĩ chính là dùng thuật đọc tâm mà hiểu ra rồi. Nếu không chịu mọi gian nan, vượt qua khó khăn, thì chắc hắn cũng đã giống như vậy. Dù sao người xưa nói “Trường An mễ quý, cư bất đại dịch” cũng không phải là không có nguyên do.
Thử hỏi có được bào nhiêu người như Bắc Phiêu “hoài sủy mộng tưởng nhi lai, ảm nhiên tiêu trầm nhi khứ”?
Vương Mẫn và Vương Kiến Phát là hai loại người khác biệt, Vương Mẫn thuộc kiểu không chịu cô đơn, nếu như về quê mà không như ý, sẽ quay lại thành phố phấn đấu tiếp. Nhưng Vương Kiến Phát là kiểu có thế thích ứng trong mọi hoàn cảnh, một đi rồi tuyệt nhiên không trở lại nữa.
Đó là lí do vì sao Trương Vĩ quyết định đêm nay phải thuyết phục cho được Vương Kiến Phát, dù không thế lay chuyển hắn thì cũng phải tận lực làm một “trận” ra trò, chỉ cần hắn có thế tìm được khách hàng đáng tin cậy thì bản thân cũng nhất định dùng Độc tâm thuật giúp hắn có thêm khách hàng. Chỉ cần khiến hắn có được một cơ hội mua bán, hắn tự nhiên có thế cảm thấy cái nghề này có thế cho hắn lợi ích to lớn, tới lúc đó, có đuổi hắn cũng không đi nữa.
Ba người họ không đi Tĩnh Huyên Trai ăn cơm mà đi một nhà hàng cơm dê nướng ở Tân Cương, quán này cơm xâu nướng tuy rất đắt nhưng nguyên liệu nấu ăn rất mới, mùi vị thuần khiết, phong vị độc đáo, tuyệt đối hơn mấy cái quán ven đường bội phần.
Thật ra, Vương Kiến Phát nói đi Tĩnh Huyên Trai ăn cơm cũng chỉ là trêu chọc Trương Vĩ mà thôi. Hắn với Trương Vĩ cũng khá thân nên biết chuyện Trương Vĩ với Mộ Dung Huyên quan hệ không tốt, nếu không nàng cũng sẽ không đi tìm Quách Bân mà buôn lậu đơn.
Trong bữa ăn, Trương Vĩ dùng ba tấc lưỡi hứa sẽ trợ giúp Vương Kiến Phát cùng dẫn khách chung, thậm chí ngay cả chuyện sau khi Từ Minh trở thành quản lý khu vực sẽ đề bạt mình làm điếm trưởng, Trương Vĩ cũng nói cho Vương Kiến Phát biết, chính nhờ như vậy lão mới bỏ quyết định về quê ngay lập tức.
Buổi tối hôm đó, Trương Vĩ cùng Triệu Đình đều uống ba chén bia dinh dưỡng, Vương Kiến Phát uống hơn nửa *** cola, nên khi tiệc sắp tàn, Trương Vĩ và Triệu Đình có chút men say, nhưng Vương Kiến Phát thì càng uống tinh thần càng hung phấn, khiến cho Trương Vĩ trong lòng âm thầm rũa hắn một phen.
Cửa hàng dê nướng ở Tân Cương cách tiểu khu Nhã Uyển không xa, Trương Vĩ cùng Vương Kiến Phát sau mười mấy phút hai người cũng về tới nhà, nhân đang say mà lăn ra ngủ, tỉnh dậy cũng là sáng hôm sau rồi.
Sáng ngày thứ hai, lúc Trương Vĩ vừa đến Trung Thông môn điếm, thì những nhân viên môi giới khác đều đã tập hợp ngoài tiệm chuẩn bị mở họp sáng, điều này khiến Tô Ngưng Tụ không nhịn được trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng Trương Vĩ không phải là tổ viên của cô ta, mà Từ Minh căn bản không để tâm đến hành vi này của Trương Vĩ nên cô ta cũng không thế bạo biện thay Từ Minh dạy dỗ Trương Vĩ.
Mở họp sớm vấn là lấy kiểu cũ làm tiền đề, chính là hô hô khẩu hiệu, chơi trò chơi, tổng cộng mất gần mười phút, bất quá cũng chỉ thu hút được nhiều ánh mắt tò mò, đôi khi cũng có những ông cụ, bà cụ dừng chân quan sát.
Sau khi “nghi thức: khai họp sớm kết thúc, nghiệp vụ viên sẽ bù lu việc lên, Trương Vĩ bỏ ra một giờ, sắp xếp lại thông tin nguồn cung nhà, khách hàng, các bài post, phát hiện mình hôm nay không có việc gì để làm, khách hàng mua nhà Lý Vân đi công tác vẫn chưa về, hiện tại hắn chỉ muốn tìm khách hàng mới.
Từ lúc tổ Tô Ngưng Tụ đến, bởi vì số người quan hệ nhiều gấp đôi, cơ hội phụ trách tiếp đãi ở quầy tiếp tân cũng đã ít rồi, Trương Vĩ trái phải vô sự nên có thế ra ngoài phát triển, xem có thế có thêm được khách hàng mới không.
Trương Vĩ cầm tờ quảng cáo ấn ấn điện thoại mình, đến trước quầy tiếp tân bên ngoài đặt đơn cùng tên lên trên, đang chuẩn bị xoay người ra cửa điếm thì Lưu Tử Kỳ từ quầy tiếp tân gọi lại:
- Trương Vĩ, ngươi đi đâu vậy?
- Xã khu mở rộng.