Phòng Thuật (Dịch) - Chương 200: Nghi ngờ
Trương Vĩ cùng Lưu Tử Kỳ, Phương Văn Quân nói chuyện phiếm mấy câu liền trở về vị trí của mình, mở máy tính lên liền ghi hai bộ phòng nguyên vào Phòng Hữu Hệ Thống, một bộ là hắn buổi sáng dò hỏi ở những nhân viên môi giới khác, một bộ chính là từ Phương Văn Quân lúc nãy tìm được.
Nguồn cung nhà của công ty đều được đăng trên Phòng Hữu Hệ Thống dùng để căn cứ cho việc tích công trạng, hai bộ phòng hiện tại trên danh nghĩa là của Trương Vĩ. Dựa theo ước định của Trương Vĩ cùng Phương Văn Quân, ai có nguồn cùng mới thì có thế dẫn khách, điều này có nghĩa là Phương Văn Quân không thế đưa khách hàng đến căn hộ số 1812 để xem phòng rồi.
Trương Vĩ giành phòng nguyên của Phương Văn Quân quả thật là có chút không đạo nghĩa, nhưng mà nghề môi giới cạnh tranh kịch liệt như vậy, không thế vì đối phương là nữ nhân mà nương tay, nếu vậy đời này, Trương Vĩ sẽ không có khả năng cái gì gọi là đại xuất tức.
Đổi lại góc độ của Phương Văn Quân thật ra cũng đáng giận, nếu như lúc Trương Vĩ hỏi nàng ta trực tiếp nói ra căn hộ 1812 trước mặt mọi người hoặc là đem ghi lên phòng hệ thống trước thì muốn giành cũng không giành được.
Nhưng mà Phương Văn Quân cô ta không làm vậy, nếu đem căn này ghi lên Phòng hữu hệ thống thì dựa vào quy ước của hai người, Trương Vĩ không thế dùng căn nhà này được, nhưng lại không thế hạn chế những nhân viên môi giới khác.
Phòng Hữu Hệ Thống của công ty Trung Thông là một mạng lưới liên lạc, nếu phòng nguyên được ghi vào Phòng Hữu Hệ Thống thì tất cả các chi nhánh đều có thế thấy căn hộ có ba phòng này, nhỡ có người khác đem căn hộ ba phòng của mình cho thuê cũng giống như đem khách hàng đi mất, đó là nguyên nhân vì sao nhân viên hay che dấu phòng nguyên.
Sau khi Trương Vĩ ghi thông tin phòng nguyên vào máy vi tính,liền ra ngoài môn điếm gọi điện thoại cho Lý Cầm, đem thông tin của hai bộ phòng nguyên này nói cho nàng biết. Sau khi Lý Cầm nghe được những thông tin về hai nguồn cung nhà này, cơ bản là cảm thấy hài lòng.
Trương Vĩ vốn định rèn sắt khi còn nóng, liền hẹn nàng ta ra xem nhà, nhưng Lý Cầm đã hẹn ăn cơm cùng bạn của chồng nên dời thời gian lại 9 giờ sáng ngày mai, đến lúc đó Lý Cầm sẽ dẫn chồng cùng đi. Chỉ cần không tệ có thế lập tức kí hợp đồng.
Sau khi gọi điện thoại, Trương Vĩ vào trở lại Trung Thông môn điếm, đi đến chỗ Vương Kiến Phát, gõ bàn cười nói:
- Kiến Phát, Từ ca đi đâu rồi?
- Từ ca có chuyện, đi trước rồi.
Vương Kiến Phát ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Vĩ.
- Từ ca buổi tối có về điếm không?
Trương Vĩ hỏi.
- Có lẽ không, cậu tìm anh ta có chuyện gì?
Vương Kiến Phát nghi ngờ hỏi.
- Không có gì, Từ ca bình thường chẳng phải không bao giờ ra khỏi điếm trừ khi dẫn khách sao? Tôi chính là không thấy ông ấy ở đây nên tùy tiện hỏi ấy mà.
Trương Vĩ cười cười, xoay chuyển đề tài:
- Tôi đói bụng rồi, đi ăn cơm không?
- Cậu là muốn trốn đi ăn cơm chứ hả? Không thấy Từ ca nên cậu muốn trốn về sớm nha. Nhưng mà cậu đừng quên môn điếm của chúng ta vẫn còn có điếm trưởng Tô đó?
Vương Kiến Phát nhắc nhở.
- Không sao, tôi ra ngoài đi một vòng, lát nữa sẽ trở lại.
Trương Vĩ nói.
- Tôi không đi, giữ bụng còn về nhà ăn cơm với vợ. Cậu đi một mình đi.
Vương Kiến Phát lắc đầu.
- Xem ra đời này của anh thật là xong rồi, bị nữ nhân nhốt chết một chỗ, thật không có tiền đồ.
Trương Vĩ nghĩ thầm một tiếng, không quản chuyện Vương Kiến Phát, bản thân rời khỏi Trung Thông.
Nhà Trương Vĩ ở tiểu khu cách đó cũng chỉ chưa tới 5 phút. Hắn mua rau trộn cùng món nóng về nhà ăn cơm. Dù sao tối nay Từ Minh cũng sẽ không về lại công ty. Trương Vĩ không sợ có người khiển trách mình.
Trương Vĩ đi chuyến này lúc 2 giờ nhưng khi về Trung Thông là đã 8 giờ đêm rồi, ngoại trừ Từ Minh không có trong điếm, ai nấy đều ngồi chung một chỗ, Tô Ngưng cầm máy vi tính xách tay ngồi đối diện, xem bộ dạng là sắp yêu cầu họp tối rồi.
- Trương Vĩ, tác phong nhanh lên, cần phải họp tối bây giờ.
Tô Ngưng thấy Trương Vĩ đi vào trong, long mày nhướng lên, giọng nói có chút bất mãn.
Trương Vĩ cười cười không nói, ngồi vào chỗ, lấy máy tính, dụng cụ ra bộ dạng chăm chú lắng nghe. Nhân viên môi giới, công việc tuy tự do nhưng thời gian hằng ngày cũng phải làm 12 tiếng trở lên.
Thỉnh thoảng thừa dịp không có Điếm trưởng nên cũng lười biếng, nhàn hạ một chút, tuy rằng Tô Ngưng à Điếm trưởng môn điếm ở tiểu khu Nhã Uyển, nhưng Trương Vĩ không thuộc tổ cô ta, tự nhiên cũng không tới phiên cô ta quản lý quản lý tới hắn, vì vậy Trương Vĩ đối với chuyện này cũng không thèm để ý.
- Mọi người đông đủ rồi, ta chính thức họp nhanh thôi. Đáng lý hôm nay Điếm trưởng Từ chủ trì cuộc họp, nhưng hắn có chuyện phải đi trước, nên tôi chủ trì thay, hi vọng mọi người nghiêm túc một chút.
Vào lúc Tô Ngưng nói câu sau cùng, không rỏ là hữu ý hay vô ý mà nhìn thoáng qua Trương Vĩ một cái.
Đầu tiên là tổng kết thành quả, chia sẽ tin tức về phòng nguyên mới, đồng thời đem vấn đề dẫn khách ra thảo luận chút, xem như đồng nghiệp trao đổi kinh nghiệm.
Họp được một lúc, Tô Ngưng nhìn Phương Văn Quân nói:
- Người và Trương Vĩ tìm căn hộ ba phòng tới đâu rồi? Đã tìm được rồi chứ hả?
- À tạm thời chưa tìm được phòng nguyên.
Phương Văn Quân chần chừ một chút, nhìn Trương Vĩ một cái nói:
- Nhưng xế chiều có liên lạc được một chủ sở hữu, hắn có ý cho mướn nhưng bất quá hai bên phải thương lượng lại, nên còn chưa xác định được.
Phương Văn Quân nói câu này như nước đôi, nếu chủ sở hữu nhà còn chưa xác định có cho thuê hay không, như vậy tự nhiên cũng không cần phải nói ra số phòng. Vì vậy, nếu ngày mai có thế dẫn khách, cũng không quá bất ngờ để khiến cho người ta nghi ngờ rằng cô đang che giấu phòng nguyên.
Tô Ngưng kinh nghiệm dày dặn, hơn nữa Phương Văn Quân còn là do cô ấy chỉ dạy, nghe được Phương Văn Quân nói như vậy Tô Ngưng ngay lập tức hiểu là cũng có chút thu hoạch, hơn nữa Phương Văn Quân không phải là loại có thái độ rập khuôn, liền chuyển sang Trương Vĩ hỏi:
- Trương Vĩ, cậu tìm được phòng chưa?
- Tô tỷ, hỏi hắn chẳng phải vô ích sao. Hắn cả ngày đều ở ngoài công ty thong dong, ngay cả điện thoại không nghe, có thế tìm được phòng sao?
Lưu Tử Kỳ nhìn Trương Vĩ mặt cười nhạo nói.
Nghe được lời nói của Lưu Tử Kỳ, mọi người âm thầm gật đầu, mọi người đều đi lại làm việc trong công ty, người nào làm ít nhiều có chút nỗ lực tự nhiên đều thấy rõ, đương nhiên sẽ cho rằng Trương Vĩ không tìm được phòng.
Trương Vĩ cả ngày đều không ở công ty, Từ Minh với hắn cũng không nói không rằng trong lòng mọi người có chút không công bằng, cùng là nhân viên môi giới, dựa vào cái gì hắn có thế được như vậy, chỉ ngại là dồng nghiệp mà khó nói ra miệng, nhưng Lưu Tử Kỳ lại thay họ nói ra lời trong lòng.
- Lưu Tử Lỳ, lời này của cô giống như là khiển trách tôi không làm việc đàng hoàng, cô chứng minh cho tôi xem.
Trương Vĩ trong mắt lóe lên một ánh sao.
- Tôi không có nói anh không làm việc đàng hoàng, chỉ nói là với phương pháp làm việc của anh thì khó mà tìm được phòng nguyên cho thuê.
Lưu Tử Kỳ giơ giơ cằm lên, mạnh dạn hỏi.
- Được rồi Tử Kì, cô bớt tranh cãi nha, chuyện gì cũng có cô nhỉ.
Tô Ngưng trách Tử Kỳ đôi câu, tuy rằng nàng không nhận Trương Vĩ có thế tìm được phòng mới nhưng lời đã nói ra, vẫn là nên tiếp tục hỏi.
- Trương Vĩ, cậu tìm được phòng rồi sao?
- Điếm trưởng Tô, tôi tìm được hai bộ phòng nguyên, một ở tòa cao ốc số 8 căn hộ 1506, cái còn lại là ở tòa cao sốc số 6 căn hộ 1812, hơn nữa đã hẹn khách mai xem nhà.
- – – – – oOo- – – – –