Phòng Thuật (Dịch) - Chương 235: Gặp gỡ bất ngờ (2)
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, Trương Vĩ cũng không đoái hoài tới chào hỏi cùng Chu Bàn Tử, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe đua màu trắng kia, thấy nó lại trực tiếp đứng ở cửa Tĩnh Huyên Trai, hơn nữa thân xe lại còn nghiêng đậu.
- Móa nó, thật đúng là quá lớn lối mà, đậu có cái xe cũng đậu lệch nghiêng, bộ sợ người khác không biết anh có tiền là chuyện gì hay sao?
Trương Vĩ nhìn thoáng qua người trên xe Ferrari, cực kỳ tức giận nhưng lại phì cười nói.
Trương Vĩ bước đến, thấy được trên xe thế thao đi xuống một nam một nữ, nam tử kia mười bảy mười tám tuổi, dung mạo tuấn mỹ, vóc người cao ngất, quần áovừ vặn, là em trai Mộ Dung Huyên Lý Mộng Phi.
Còn chỗ tài xế nữ tử chừng hai mươi tuổi, dung mạo cùng Lý Mộng Phi có vài phần rất giống, khuôn mặt lại càng them vô cùng tinh mỹ, một tấm cổ điển, mặt trái xoan xinh đẹp thanh tú, mắt to long lanh, mũi quỳnh tú khí, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, nước da trắng như tuyết, giống như là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thế gian.
Nữ tử này toàn thân mặc váy liền áo màu trắng, lộ ra vai trân Cháu trắng mịn mượt mà, làm tôn dáng người lung linh điện nước đầy đủ của nàng, lằn ranh bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện, hai cánh tay ngó sen thon dài phơi bày ra tự nhiên xuống vòng eo nhỏ như rắn nước vậy.
Kinh người nhất chính là cô nàng này có hai cái đùi trắng đẹp phản quang đến hoa cả mắt, váy áo màu trắng chỉ tới trên đầu gối, khiến cho người vừa thấy mà thèm khát. Đôi chân mang một đôi giày xăng-̣đan thủy tinh trong suốt, mắt cá chân rất tròn đường cong duyên dáng, mười ngón chân sơn màu đỏ thắm, dầu sơn móng tay bôi ướt át tươi đẹp.
Người nữ nhân này đứng ở đó có cảm giác giống một hương thơm mát mẻ đang lặng lẽ tản ra, chậm rãi lan tràn trong lòng mỗi người, khiến cho Trương Vĩ trong lòng không nhịn được tán thưởng một tiếng.
Người nữ nhân này dung mạo so với Trần Tư Tuyền còn đẹp hơn nửa phần, có thế nói là người xinh đẹp nhất Trương Vĩ thấy qua, nữ nhân hoàn mỹ nhất, nhất là làn da sáng bóng của cô ta, búng một cái là có thế rách, qua nõn nà giống như tuyết vậy, thật là một khối ngọc đẹp trong suốt không tỳ vết.
Nữ tử bước liên tục chân thành tới trước mặt Trương Vĩ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia áy náy, hơi khom lưng, áy náy nói:
- Tiên sinh thật xin lỗi, tôi mới biết lái xe, vừa rồi căng thẳng nên đạp thắng thành chân ga, hi vọng ngài có thể bỏ qua.
Nghe được lời của cô gái, Trương Vĩ có một cảm giác dở khóc dở cười, thật là có hỏa cũng không phát, hắn quay đầu nhìn thoáng qua xe đua màu trắng đang đỗ bên cạnh, thầm nói:
- Xem ra ta còn là coi trọng người nữ nhân này, không phải xe của nàng cố ý chạy nhanh, mà căn bản là nàng đỗ xe bất chánh.
- Cô lái xe vẫn nên cẩn thận một chút chứ hả, nếu thật không muốn gây ra chuyện gì, hối hận cũng không kịp.
Trương Vĩ khuyên bảo nói.
- Thôi đi ba ơi… giả trang thành lão sói vẫy đuôi nha! Ngay cả miếng da cũng không đụng đến, làm như bị tổn thất lớn lắm vậy.
Lý Mộng Phi gật gù đắc ý, cợt nhả nói.
- Mộng Phi không được nói bậy, chuyện này là tôi không đúng, nói xin lỗi cùng vị tiên sinh này cũng là nên, ai cho ngươi ở nơi này nói thêm nữa.
Nữ tử lái xe đua màu trắng, nũng nịu trách cứ.
- Tỷ…
Lý Mộng Phi bị mỹ nữ khiển trách một tiếng, cũng không dám cãi lại, ngẹo đầu nhìn Trương Vĩ một cái, thầm nói: “Tôi cùng quen biết hắn, không cần khách khí quá với hắn.”
- Hắc, tiểu tử này thật đúng là không thèm làm mặt lạ, ta với ngươi có quen biết thân thiết như vậy sao?
Trương Vĩ nhìn lại Lý Mộng Phi một cái, hỏi ngược lại.
- Lý tiểu thư, đã lâu không gặp.
Đúng lúc này Chu Bàn Tử cũng chạy tới, cùng nữ tử lái xe đua kia, chào hỏi.
- À, ngài là Chu tiên sinh phải không, người khỏe chứ.
Nữ tử lái xe đua gật gật đầu với Chu Bàn Tử, cười nhạt một tiếng nói.
- Huynh đệ, ta xem Lý tiểu thư cũng không phải cố ý, chuyện này coi như xong đi.
Chu Bàn Tử nghiêng đầu lại, nhìn Trương Vĩ nháy mắt, nói.
Chu Bàn Tử nếu đã nháy mắt cho hắn, ám chỉ hắn không nên truy cứu chuyện này, Trương Vĩ mặc dù không biết ngọn nguồn trong đó, nhưng hắn tin tưởng Chu Bàn Tử làm như vậy là vì tốt cho mình, hơn nữa hắn quả thật cũng không bị thương, nên cũng rộng lượng bỏ qua cho đối phương.
- Bàn ca nói đúng, người đẹp như Lý tiểu thư, ta chính là muốn nói cũng không thế mở miệng nha!
Trương Vĩ cười nói.
-cảm ơn vị tiên sinh này bỏ qua,cảm ơn Chu tiên sinh.
Nữ tử lái xe đua gật đầu với hai người nói cảm tạ, rồi sau đó kéo gương mặt không tình nguyện Lý Mộng Phi đi vào Tĩnh Huyên Trai.
Trương Vĩ nhìn bóng hình xinh đẹp thướt tha của nàng, cử chỉ ưu nhã, trong lòng sinh ra một cảm giác buồn bã mất mác, không nhịn được hỏi:
- Bàn ca, người nữ nhân này là ai vậy?