Phòng Thuật (Dịch) - Chương 234: Gặp gỡ bất ngờ (1)
Từ Minh cũng không đi theo đám người Trương Vĩ cùng về Nhã Uyển môn điếm, mà ở lại cùng Hàn Trung thương lượng một ít chuyện, Lý Lâm, Quách Bân, Vương Kiến Phát, Văn Phương ở trên xe, tất nhiên là chúc mừng Trương Vĩ một phen, sau này Trương Vĩ cũng là người lãnh đạo trực tiếp bọn họ rồi.
Trong bốn người bình tĩnh nhất phải kể tới Lý Lâm, dường như sớm đã biết chuyện này, Trương Vĩ cũng từng cùng Vương Kiến Phát đề cập qua một chút, thế nên Vương Kiến Phát cũng có chuẩn bị tâm lý một chút, túng quẫn khốn khó nhất không ai qua được người từng có hiềm khích Trương Vĩ – Quách Bân!
Quách Bân dù thế nào cũng không nghĩ tới, chức điếm trưởng Nhã Uyển cửa hàng sẽ do Trương Vĩ tiếp nhận, hắn hiện tại thấy tiền đồ của mình toàn một màu đen, nhưng mà mấy lần giao phong cùng Trương Vĩ, hắn cũng bị Trương Vĩ chỉnh không còn cách khác rồi, ngược lại trong lòng cũng nể phục đối với việc Trương Vĩ có thế đảm đương nổi cái tiệm lớn này.
- Vĩ ca, chúc mừng anh nha! Anh có thế làm điếm trưởng Nhã Uyển cửa hàng chúng ta, có thế so người ngoài thì mạnh hơn nhiều, ha ha ha.
Quách Bân ngữ khí có chút cứng rắn miễn cưỡng cười vui nói.
Quách Bân vì đền bù sai lầm trước, để Trương Vĩ không đến mức khiến hắn thành trò cười, cũng chỉ có thế a dua nịnh hót Trương Vĩ, ba người còn lại cũng có cảm giác người kia khóc cũng như cười.
- Vĩ ca? Trương Vĩ anh cũng lót đến chữ “Ca” á! Vậy tôi sau này cũng gọi là Vĩ ca chứ sao.
Lý Lâm trong mắt lóe lên một chút vẻ giảo hoạt, nói.
Lý Lâm tuy không thích làm điếm trưởng, nhưng cũng không thích bị một người mới cưỡi trên đầu, cho nên muốn dùng câu nói này thử dò xét một chút Trương Vĩ, xem hắn sau khi trở thành điếm trưởng có “Trở mặt” hay không.
- Lâm tỷ, chị cũng đừng theo bọn họ chọc tôi nữa, tôi vào tiệm vẫn luôn là chị chỉ dẫn, đã phần cũng coi như chị là sư phụ của tôi, tôi không dám trước mặt chị xưng ca.
Trương Vĩ cười nói:
- Hơn nữa, tôi bây giờ không phải còn làm tài xế cho chị sao?
Trương Vĩ đối với Lý Lâm vẫn là rất tôn kính, Trương Vĩ kế tiếp, Quách Bân cùng Vương Kiến Phát là ba nghiệp vụ viên nghiệp vụ năng lực, đều chưa mở qua hợp đồng mua bán, trước mắt không thế một mình đảm đương một công việc nghiệp vụ viên, Trương Vĩ xem Lý Lâm như Đại Tướng cấp dưới giỏi nhất.
Đây cũng là hoàn cảnh khó khăn trước mắt lớn nhất Trương Vĩ gặp phải, Từ Minh khi làm điếm trưởng dù gì cũng còn hắn có khả năng như vậy, nhưng Trương Vĩ thay chức vị điếm trưởng của Từ Minh, cũng không thế làm nghiệp vụ viên giống như trước.
Trương Vĩ quyết định chuyện thứ nhất sau khi hắn thăng chức chính là muốn nhận người, hơn nữa muốn có mười nhân viên môi giới cũng quá hạn mức cho phép, dĩ nhiên chuyện này vẫn nên cùng Từ Minh thương lượng một chút, dù sao kinh nghiệm của Từ Minh trên phương diện này rất phong phú, có thế giúp hắn giữ gìn đại cuộc.
- Reng reng reng…
Trương Vĩ vừa lái xe về tới Trung Thông môn điếm, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, thì điện thoại di động trong túi quần hắn vang lên.
Trương Vĩ lấy điện thoại di động ra thấy, lại là Chu Bàn Tử gọi điện tới, Trương Vĩ ấn nút trả lời nói:
- Xin chào, Bàn ca.
- Trương Vĩ, có bận gì không?
Chu Bàn Tử hỏi.
- Không vội, Bàn ca tìm ta có việc?
Trương Vĩ nghi ngờ nói.
- Tôi ở cửa Tĩnh Huyên Trai chờ ngươi, ngươi qua đây rồi nói sau! Huynh đệ ta cũng lâu rồi không gặp mặt rồi.
Chu Bàn Tử nói.
- Được, tôi qua liền.
Trương Vĩ lên tiếng, lập tức cúp điện thoại.
Trương Vĩ cùng Chu Bàn Tử vẫn luôn có liên lạc, Trương Vĩ cũng biết sự nghiệp Chu Bàn Tử đang ở giai đoạn chuyển hướng, hai ngày trước còn nói với hắn cần phải nhảy qua bất động sản, muốn Trương Vĩ làm cố vấn cho hắn, đoán chừng gọi hắn qua hẳn là nói về chuyện này.
Trương Vĩ nhìn đồng hồ một chút, hiện tại mới hơn một giờ, là lúc nóng nhất trong ngày, chắc sẽ không có khách hàng tới, tiện tay lên tiếng chào hỏi nghiệp vụ viên ở dưới, nói cho bọn họ mình có chuyện, xong mới ra khỏi Trung Thông môn điếm.
Trương Vĩ từ một nghiệp vụ viên biến thành điếm trưởng, thân phận biến đổi khiến cho hắn càng thêm tự do, cũng không cần mỗi ngày làm tiếp những nhiệm vụ định lượng kia, chỉ nếu có chuyện gì có thế nhanh chóng về điếm là được.
Tĩnh Huyên Trai cách Trung Thông môn điếm rất gần, Trương Vĩ đi tới Tĩnh cửa Huyên Trai chỉ mất mấy phút, xa xa đã thấy một dáng người mập mạp đứng ở cửa Tĩnh Huyên Trai, còn hướng về phía Trương Vĩ bên này vẫy vẫy tay.
Trương Vĩ bước chân nhanh hơn, lúc đang chuẩn bị cùng Chu Bàn Tử chào hỏi, đột nhiên bên tai truyền đến một âm thanh “Rầm rầm…”, chính là tiếng tăng tốc đạp chân ga của loại xe đua đó, hơn nữa nghe âm thanh rất gần Trương Vĩ.
Sau khi Trương Vĩ nghe cái âm thanh này, lập tức hoảng sợ, chạy vội vàng chuyển người dò xét, nhưng lại thấy được một bóng xe màu trắng “Xoạt…” một chút từ bên cạnh mình nhanh như tên bắn vụt qua, cách người mình nhưng khoảng cách vài thước.