Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 238: Thông báo tuyển dụng (1)

Nghe được Lưu Tử Kỳ nói, toàn bộ không khí trong phòng lập tức yên tĩnh lại, bất kể là nam nhân hay nữ nhân trên mặt đều lộ ra vài phần vẻ lúng túng, dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn Lưu Tử Kỳ.

Trương Vĩ đối với Lưu Tử Kỳ nhướng ngón tay cái lên, xem như hoàn toàn bị cô ta đánh bại, nói:

- Nữ trung hào kiệt!

Đối với cái đề tài “Vĩ ca” này, Trương Vĩ cũng không muốn tiếp tục nữa, lỡ nhớ lại lời nói giật mình của Lưu Tử Kỳ, Trương Vĩ phải nói là gánh không nổi người kia.

Lúc Trương Vĩ về tới Trung Thông môn điếm, Từ Minh từ tiểu khu Bách Lâm cũng chưa trở về, Trương Vĩ ngồi tại vị trí của mình nhàn rỗi không có chuyện gì, lại bắt đầu suy tính chuyện thu nạp nghiệp vụ viên, đây cũng là việc cấp bách hắn muốn khai triển.

- Văn Phương, cô in vài tờ thông báo tuyển dụng, tốt nhất là chiêu nạp những nghiệp vụ viên già dặn kinh nghiệm.

Trương Vĩ suy nghĩ hồi lâu, cũng không thế nghĩ ra chủ ý gì tốt, cuối cùng vẫn là chỉ có thế dùng biện pháp cũ.

- Vĩ ca, thông báo tuyển dụng tôi đều phát mỗi ngày, tỉ lệ bài post cũng không ít, nhưng hiếm khi có người gọi điện thoại hỏi, dù là gọi điện thoại tới rồi, thì chỉ là hỏi một chút đãi ngộ của công ty, người mới nhận lời mời còn rất ít, chứ đừng nói chi là chiêu thu nghiệp vụ viên già dặn kinh nghiệm.

Văn Phương nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói.

Bên trong xã hội này địa vị dễ thay đổi, thân phận của hắn cũng sẽ biến đổi theo, tựa như Văn Phương hiện tại cũng xưng hô Trương Vĩ là “Vĩ ca”, thật ra cái này cũng là một loại tôn kính đối với Trương Vĩ.

Đối với sự xưng hô Vĩ ca này, Trương Vĩ thật ra chưa nói tới yêu ghét, nhưng cũng không có cự tuyệt người khác gọi bản thân mình như vậy, chủ yếu là Trương Vĩ tự thấy uy vọng không đủ, nếu khi xưng hô cũng ôm thái độ thờ ơ, như vậy càng không cách nào làm nổi địa vị điếm trưởng.

- Cô phát thông báo có phải là có vấn đề hay không? Bằng không vì sao không chiêu được người?

Trương Vĩ nghi ngờ nói.

- Làm sao biết chứ? Tôi đã thông báo hơn mấy tháng rồi, làm sao có thế có vấn đề gì? Bằng không anh tới xem một chút.

Văn Phương có chút không phục nói.

- Ừ, để tôi xem thử.

Tuy rằng giọng của Văn Phương vô cùng kiên định. Nhưng Trương Vĩ vẫn là có chút không yên lòng, đứng dậy, đi tới cạnh Văn Phương.

Văn phương tập trung đăng tin trên mạng, nội dung thông báo cũng không có gì sai lầm, chỉ có điều viết quá mức “Chân thật” rồi, hơn nữa đề mục thật không có sức hấp dẫn, mỗi một bài post tiêu đề đều là ‘Cửa hàng Nhã Uyển Công ty Trung Thông thông báo tuyển dụng lương cao’.

- Văn Phương, cô sửa lại cái đề mục này một chút, ‘thông báo tuyển dụng lương cao, lương năm trăm vạn’ xem thử có nhiều người nhận lời hay không.

Trương Vĩ nói.

- Được.

Văn Phương lên tiếng, dựa theo phân phó Trương Vĩ sửa lại đề mục thông báo, mà chính cô cũng cảm thấy cái đề mục Trương Vĩ nêu ra càng thêm hấp dẫn người, chỉ có điều viết như vậy đều khiến cô ta có một loại cảm giác chột dạ như đang lừa gạt người khác.

- Quách Bân. Anh cầm tấm bảng từ phòng chứa đồ, dùng bút lông viết một cái thông báo tuyển dụng, nhớ đem hai chữ thông báo tuyển dụng viết lớn một chút, sau khi hong khô treo trước cửa tiệm cho tôi.

Trương Vĩ ngồi về vị trí của mình, một bên lướt web, một bên phân phó nói.

- Được, Vĩ ca.

Sau khi nghe được Trương Vĩ phân phó. Quách Bân trên mặt không có lộ ra bất kỳ bất mãn nào, ngược lại trong lòng còn có chút cao hứng, Trương Vĩ cũng đã dùng đến hắn, nếu Trương Vĩ đưa hắn gạt ở một bên không để ý tới. Hắn mới ngược lại cảm nhận được nguy cơ.

Sau khi Trương Vĩ làm điếm trưởng, đã không màng đến hôn sự, chỉ cần có thế chiêu nạp mười nghiệp vụ viên, đồng thời có thế dễ sai khiến chỉ huy mười nghiệp vụ viên đó. Nếu so với một mình hắn làm có thể tăng gấp mười hiệu suất.

Mà lấy tư cách điếm trưởng chủ yếu có hai tác dụng, phương diện nghiệp vụ chính là phán đoán đối với một cái hợp đồng nắm trong tay. Ví dụ nghiệp vụ viên dẫn một khách hàng xem nhà, nhưng khách hàng mỗi một lần xem đều không có ý muốn mua, lúc này điếm trưởng đến chỉ đạo nghiệp vụ viên, nhìn qua xem dùng phương pháp gì có thế cho khách hàng cảm giác áp bách, đồng thời giúp khách hàng quyết định mua nhà.

Tác dụng thứ hai chính là đối với việc quản lý môn điếm, đây cũng là việc Trương Vĩ có vẻ thiếu sót kinh nghiệm, không chỉ phải xử lý sự tình đột phát ở môn điếm, còn phải xử lý tranh chấp giữa nghiệp vụ viên, còn phải cổ vũ sĩ khí nghiệp vụ viên.

Trương Vĩ thăng chức điếm trưởng Nhã Uyển, buổi tối tự nhiên muốn mời đồng nghiệp môn điếm ăn cơm, mà lúc mới bắt đầu Từ Minh đã chạy tới bữa tiệc, mọi người đêm đó bốn phía đều chúc mừng một phen, lấy tư cách nhân vật chính nên Trương Vĩ tự nhiên cũng uống không ít rượu.

Sau khi Từ Minh thăng chức lên quản lí khu vực, cũng không mời đồng nghiệp ở cửa hàng Nhã Uyển ăn cơm, nên sau khi ăn cơm tối, Từ Minh lại mời mọi người đi karaoke, một mực chơi cho đến hơn mười hai giờ khuya giờ mới chịu tan cuộc.

Trương Vĩ tửu lượng cũng không tệ lắm, hơn nữa đến buổi karaoke đổi thành Từ Minh là nhân vật chính, hắn trên cơ bản không thế uống rượu rồi, karaoke cách Nhã Uyển tiểu khu không xa, hắn dứt khoát tản bộ về nhà, về đến Nhã Uyển tiểu khu đã tỉnh hơn phân nửa.

- Reng reng reng…

Chuông điện thoại vang lên, Trương Vĩ từ trong túi quần lấy điện thoại cầm tay ra, nhìn trên màn ảnh điện thoại một chút, lại là Dương Quang gọi tới, khiến cho Trương Vĩ không khỏi cảm thấy có chút tò mò.

- Xin chào, vì sao rảnh rang vậy, lại nhớ gọi điện thoại cho tôi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free