Phòng Thuật (Dịch) - Chương 266: Sự phiền muộn của Lý Mộng Phi (1)
- Lưu Tử Kỳ, vị tiểu huynh đệ này đã tới tổ chúng ta nộp đơn, cũng là ta tiếp đãi hắn trước, anh cũng đừng muốn cướp nhân viên mới tổ chúng ta.
Lý Lâm thấy được bộ dáng Lưu Tử Kỳ nhìn chằm chằm, vội vàng đứng lên, nói.
- Thôi đi ba ơi…, cái gì tổ các người, chúng ta cùng tổ. Còn không phải đều là một công ty, một điếm, tại sao phải phân rõ ràng như vậy?
Lưu Tử Kỳ bĩu môi, nói.
- Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì?
Lý Lâm hiểu tính khí của Lưu Tử Kỳ, cũng không cãi chầy cãi cối với cô ta, đi tới nam thanh niên trước mặt, hỏi.
- Ngài khỏe chứ, ta tên là Lý Mộng Phi.
Nam thanh niên ưỡn ngực ngẩng đầu, lớn tiếng nói:
- Còn có, thỉnh cầu đừng gọi tôi là tiểu huynh đệ, tôi đã trưởng thành.
- Hì hì, còn thật có ý tứ.
Lưu Tử Kỳ thấy Lý Mộng Phi còn có chút tính trẻ con, không nhịn được trêu đùa.
- Lý Mộng Phi đi với tôi vô phòng họp nói.
Lý Lâm nói.
- Được.
Lý Mộng Phi trả lời một tiếng, lập tức đi theo Lý Lâm vào Trung Thông môn điếm, gương mặt tò mò nhìn quanh thiết bị trong điếm.
- Cậu có mang sơ yếu lý lịch tới không?
Lý Lâm sau khi dẫn Lý Mộng Phi vào phòng họp, hỏi.
- Không có.
Sau khi nghe được lời nói của Lý Lâm, Lý Mộng Phi giang hai tay ra, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, hắn này là lần đầu tiên ra ngoài tìm việc làm, đâu nghĩ tới chuẩn bị sơ yếu lý lịch.
- Ách… Từng có kinh nghiệm công tác không?
Lý Lâm thử dò xét nói.
Lý Mộng Phi ngượng ngập cười nói.
- Haha, cậu chờ một chút, tôi đi lấy cho cậu một tấm sơ yếu lý lịch.
Lý Lâm có chút bất đắc dĩ nói.
Lý Lâm hiện tại cũng không có hứng thú phỏng vấn Lý Mộng Phi, đối phương không chỉ có không có kinh nghiệm bất động sản, thậm chí ngay cả kinh nghiệm xin việc hắn cũng không có, có thế nói là một tiểu tử vừa gia nhập xã hội.
- Thôi vậy, hay là để lại cho Trương Vĩ đau đầu đi vậy!
Lý Lâm trong lòng thở dài một cái. Phải đem một người không có bất kỳ kinh nghiệm làm việc gì, bồi dưỡng thành một nhân viên môi giới bất động sản tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Lý Lâm tìm trên bàn Văn Phương được một tấm sơ yếu lý lịch, lại từ ống đựng bút cầm một bút chì bấm đen, lần nữa tới phòng họp đặt sơ yếu lý lịch cùng bút chì bấm lên bàn, nói:
- Cậu trước tiên điền một chút sơ lược lý lịch chứ hả!
- Vị tỷ tỷ này, ngài xưng hô như thế nào nha!
Lý Mộng Phi mặc dù không có kinh nghiệm công tác, nhưng không có nghĩa hắn thật sự ngốc, lời lấy lòng người khác hắn vẫn nói.
- Tôi tên là Lý Lâm, cậu kêu tôi là Lý tỷ hoặc là Lâm tỷ đều được.
Lý Lâm cười cười. Nói.
- Lý tỷ. Tỷ là quản lí môn điếm cửa hàng này sao?
Lý Mộng Phi tò mò hỏi.
- Tôi chỉ là nghiệp vụ viên bình thường, quản lí điếm ra ngoài dẫn khách rồi, chắc cũng sắp về rồi.
Lý Lâm nói xong, gật gật đầu với Lý Mộng Phi, lập tức đi ra phòng họp.
- Ai…
Lý Mộng Phi nhìn lý lịch sơ lược trên bàn cũng cảm giác được một sự đau đầu, hắn sở dĩ không muốn học đại học, một phần rất lớn nguyên nhân là không muốn viết chữ, học bài, thấy sơ tấm yếu lý lịch chi chít này, hắn không khỏi thở dài một hơi.
- Hắc… Soái ca, còn tuổi nhỏ mà cậu than thở cái gì đó?
Lưu Tử Kỳ vỗ bả vai Lý Mộng Phi một cái. Từ sau lưng ló đầu ra, cười nói.
- Ừ, cô có chuyện gì không?
Lý Mộng Phi sắc mặt khó chịu nói.
Lưu Tử Kỳ đột nhiên xuất hiện làm Lý Mộng Phi nhảy dựng cả lên, mà Lý Mộng Phi cũng không phải một người tính khí tốt, nếu không phải là thấy Lưu Tử Kỳ là một nữ nhân, về phần bản thân mình lại mới đến, không chừng cũng có thế nổi giận.
- Làn da tiểu soái ca còn trắng hơn so với tôi nữa, tỷ tỷ thật là hâm mộ chết đi đó mà.
Lưu Tử Kỳ đứng bên cạnh, Lý Mộng Phi nhìn chằm chằm mặt Lý Mộng Phi. Nói.
- Không phải da của tôi tốt, mà là da cô quá đen, quá thô ráp đó.
Lý Mộng Phi trừng nhìn Lưu Tử Kỳ một cái, nói.
Lý Mộng Phi bản thân là một mỹ nam tử. Rất nhiều người đều nói hắn lớn lên giống nữ nhân, hơn nữa hắn làn da lại mềm mịn, sạch sẽ, càng cảm giác hắn tăng thêm mấy phần nhu nhược, vậy hắn một mực không thích người khác khen hắn da trắng, hắn cảm thấy điều này tổn hại đến hình tượng “Chân nam nhi’ của hắn!
- Ôi!!! Tiểu soái ca tính khí thật kỳ lạ, tôi khen cậu vài câu liền tức giận, lại còn dám nói làn da tỷ tỷ không tốt.
Lưu Tử Kỳ nói.
- Nói cho tỷ tỷ. Cậu bao nhiêu tuổi, có bạn gái chưa?
Lưu Tử Kỳ ngồi xuống bên cạnh Lý Mộng Phi, không có ý rời khỏi.
- Không liên quan tới cô.
Lý Mộng Phi nhìn Lưu tử kỳ một cái, khinh thường nói.
- Thú vị.
Lưu Tử Kỳ coi Lý Mộng Phi như một đứa bé, Lý Mộng Phi bị trêu chọc càng tức giận, cô tôi ngược lại càng cao hứng, cười nói:
- Cậu có thấy tỷ tỷ rất xinh đẹp không?
Nghe được lời nói của Lưu tử kỳ, Lý Mộng Phi để tay xuống bút chì bấm, quay đầu đi nhìn chằm chằm mặt Lưu Tử Lỳ quan sát tử tế một phen, gật gật đầu, trên mặt tươi cười, nói thật:
- Không đẹp.
- Tiểu Lý tử, cậu đây là đang cố ý trả thù tỷ tỷ sao?
Thấy gật đầu Lý Mộng Phi với mình, Lưu Tử Kỳ còn tưởng rằng hắn phải tán dương bản thân mình đôi câu, không nghĩ tới chờ được chính xác ba chữ này, sắc mặt lập tức co lại, nói.
- Cô mới là Tiểu Lý tử đó? Tôi nói là lời nói thật, bộ dạng cô vốn không tính là đẹp.
Lý Mộng Phi đối chọi gay gắt nói.
- Quên đi, tỷ tỷ là người lớn rộng lượng, không tức giận vì một đứa trẻ.
Lưu Tử Kỳ bĩu môi, chỉ vào phía Tô Ngưng Tụ nói: – Cậu thấy đại tỷ tỷ xinh đẹp đang ngồi đằng kia không? Cô tôi là tổ trưởng tổ chúng tôi, nếu cậu muốn gia nhập tổ chúng tôi, tôi có thế ra mặt nói với cô tôi một tiếng cho cậu.
- Không cần, tôi không muốn cùng tổ với cô.