Phòng Thuật (Dịch) - Chương 265: Người xin việc. (2)
Lúc Trần Kiến Sinh xem ra, mua phòng ốc cũng giống như làm ăn vậy, chẳng qua là dựa trên sự so sánh. Tuy rằng căn nhà này so với căn vừa rồi tốt hơn, nhưng giá tiền cũng mắc hơn nhiều, hai phương diện triệt tiêu lẫn nhau, thật ra so sánh lại cũng là gần như nhau.
Tuy rằng hai bộ biệt thự này không có thế khiến cho khách hàng hài lòng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Trương Vĩ cũng chỉ có thế tìm được hai bộ biệt thự này, nhưng mà qua hai quá trình dẫn khách đi xem nhà lần này, Trương Vĩ cũng cùng hai vợ chồng Trần Kiến Sinh kéo gần lại quan hệ, làm cơ sở lần sau dẫn khách đi xem nhà tốt hơn.
- Trần tiên sinh, công ty chúng ta còn có mấy bộ không tệ biệt thự, nhưng là bởi vì hôm nay dẫn khách đi xem nhà quá mức đột nhiên, thế nên không thế hẹn chủ sở hữu nhà trước sớm, hiện tại chủ sở hữu nhà cũng không kịp chạy tới, chỉ có thế là tái hẹn lúc khác xem nhà rồi vậy.
Sau khi xem hết nhà, Trương Vĩ cùng hai người ra khỏi biệt thự, cười nói.
- Vậy thì chờ lần sau đi, giữa trưa này phơi nắng chắc chết người, da của ta rám đen hết rồi.
Trần phu nhân dùng tay nhỏ bé che mặt trời, có chút không tình nguyện nói.
- Vậy nay sáu giờ chiều ngài thấy thế nào nha? Đến lúc đó thời tiết mát mẻ rồi, sẵn dịp buổi trưa chúng tôi cũng có thế hẹn chủ sở hữu nhà sớm trước rồi vậy.
Trương Vĩ nói.
Có một số thời điểm khách hàng thái độ thế nào cũng được, hoặc là bản thân khách hàng tính cách hơi do dự, như vậy nhân viên môi giới bất động sản dẫn khách hàng đi xem phòng phải học được thay khách hàng làm chủ, hoặc là bức bách khách hàng ra quyết định, dĩ nhiên cái này gọi là “Bức bách” cũng nhất định phải có kỹ xảo.
- Có thế. Vậy hẹn lúc 6 giờ chiều đi.
Trần tiên sinh không tỏ ý phản đối.
- Được, vậy tôi xế chiều lúc năm giờ tôi gọi điện xác nhận với ngài một chút, ngài thấy thế nào?
Trương Vĩ hỏi.
- Cứ theo lời cậu nói vậy!
Trần Kiến Sinh gật gật đầu, liếc mặt trời nóng cháy trên đỉnh đầu một cái, nói:
- Thời tiết càng ngày càng nóng rồi, chúng ta về nhà trước.
- Tốt, tôi tiễn ngài.
Trương Vĩ một mực nhìn vợ chồng Trần Kiến Sinh lên xe, đồng thời đưa mắt nhìn ô tô bọn họ rời khỏi, lúc này mới quay người hướng về phía Nhã Uyển tiểu khu mà đi. Còn Vương Kiến cùng Lưu Thành tự nhiên cũng đi theo bên cạnh hắn.
- Kiến, anh làm sao vậy, không phải là nói anh kêu người của công ty Mạch Thiên tháo bảng báo xuống sao?
Trương Vĩ khiển trách.
- Tôi nói với hắn nhiều lần rồi, nhưng cô ta chết sống cũng không nghe. Hơn nữa cô ta lại là một nữ nhân, còn đeo công bài ở trước ngực, vậy tôi có thể làm thế nào nha!
Vương Kiến có chút ủy khuất nói.
- Đưa tayy tháo xuống chứ sao! Nói không chừng cô nàng còn coi trọng cậu đó, cố ý tạo cơ hội mờ ám cho cậu, ai có thế nghĩ tiểu tử cậu không hiểu phong tình nha!
Trương Vĩ trêu ghẹo nói.
- Trương Vĩ, anh đi chết đi, làm tới điếm trưởng còn không đứng đắn như vậy.
Vương Kiến phun phì một cái mắng Trương Vĩ.
- Khụ… Công ty Trung Thông các vị đều không lễ phép như thế sao? Tôi hảo ý lấy chìa khóa mở cửa cho các người? Các người khi dễ người khác như vậy sao?
Thanh âm một nữ nhân từ phía sau lưng vang lên, trong giọng nói còn mang theo một chút tức giận.
- Cô…Sao cô còn đi theo chúng ta?
Trương Vĩ quay đầu, nhìn xem nữ nhân đứng sau lưng, chính là cô gái mở cửa cho bọn họ trước đó.
Trương Vĩ hiện tại càng thêm xác định. Người nữ nhân này80% là muốn cắt khách hàng bọn họ, nếu không không thế một mực đi theo bọn họ tiễn khách hàng còn không rời đi, hơn nữa hướng này cũng là hướng hoàng toàn ngược lại với hướng công ty Mạch Thiên.
- Tôi đi theo các người khi nào, đường rộng lớn như vậy cũng không phải là của các người . Dựa vào cái gì chỉ cho phép các người đi, tôi không được đi chứ!
Nữ nghiệp vụ viên trừng Trương Vĩ một cái, đối đáp không yếu thế chút nào.
- Thật xin lỗi, lời nói vừa rồi tôi xin lỗi cô, tôi chẳng qua là nói giỡn thôi, chứ cô xinh đẹp như vậy, theo đuổi cô, làm gì còn đến phiên tiểu tử này nha!
Trương Vĩ nói một câu xin lỗi, dù sao vừa rồi là hắn đã nói sai.
- Cái gì mà cả đàn cả lũ! Tôi cũng không phải ruồi bọ, anh là ai chứ!
Nữ nghiệp vụ viên trừng Trương Vĩ một cái, quay người đi về hướng ngược lại, giày da nhỏ đạp “Đát đát” vang dội.
Nữ nghiệp vụ viên tướng mạo thanh tú, vóc người rất tuyệt, nhất là cái mông vô cùng đầy đặn, váy ngắn màu đen đẩy phình lên, mỗi lần đi lại run lên một cái, rất là hấp dẫn con mắt nam nhân.
- Vóc dáng cũng không tệ, chỉ có điều tính khí qúa lợi hại.
Trương Vĩ nhìn bóng lưng nữ nhân, tỏ ra xuất thần, thầm nói:
- Chia tay lâu như vậy rồi, tôi quả thật nên tìm nữ nhân rồi.
- Vĩ ca, ngài xem tôi có thể ký thành cái hợp đồng này không?
Lưu Thành đi tới bên cạnh Trương Vĩ, hỏi.
- Ừ… Không thành vấn đề, chỉ cần có thế tìm được phòng nguyên thích hợp, là có thế ký hợp đồng.
Lưu Thành một câu nói làm cho Trương Vĩ tỉnh hồn lại, vỗ vỗ bả vai Lưu Thành, an ủi.
Cũng đến giờ ăn trưa, ba người Trương Vĩ cũng không về điếm, mà là trực tiếp tìm một quán nhỏ dùng cơm, Lưu Thành chủ động thỉnh cầu Trương Vĩ cùng Vương Kiến ăn cơm, dù sao hôm nay hai người đều giúp hắn ký hợp đồng đấy, bất kể nói thế nào hắn đều phải bày tỏ một chút.
Lúc này trong Nhã Uyển môn điếm Công ty Trung Thông, một nửa nhân viên đi ăn cơm, một nửa nhân viên còn lại ở cửa hàng, vì thời gian này không ai gọi điện, sở dĩ trong điếm vô cùng an tĩnh.
- Xin hỏi, quý công ty vẫn còn thông báo tuyển dụng nhân viên môi giới bất động sản không?
Đúng lúc này, bên ngoài cửa điếm truyền đến một giọng nam thanh niên.
- Công ty chúng ta vẫn còn thông báo tuyển dụng, ngươi muốn nộp đơn sao?
Lý Lâm phụ trách tiếp đãi trước sân khấu ngẩng đầu lên, nói.
- Đúng nha, tôi định ứng sính vào làm nhân viên môi giới bất động sản.
Thanh niên đó đi vào Trung Thông môn điếm, có chút tự tin nói.
- Oa, không ngờ lại là một tiểu soái ca, quả thực so sánh với minh tinh điện ảnh còn đẹp trai hơn nha!
Lưu Tử Kỳ nghe được có người nộp đơn, lập tức trách trách vù vù chạy ra, kinh ngạc nói.