Phòng Thuật (Dịch) - Chương 270: Lạt mềm buộc chặt (1)
- Haha, bây giờ là cô cầu xin tôi làm việc, thì cô phải suy tính xem thuyết phục tôi thế nào, không cần tôi phải hao tổn tâm trí, cô hiểu tình trạng hiện giờ không?
Trương Vĩ cười nhạo nói.
- Như vậy đi, lần sau có bằng hữu muốn mua phòng, thuê phòng, tôi nhất định giới thiệu bọn họ cho anh.
Mộ Dung Huyên trầm tư một lát, nói.
- Quên đi, loại điều kiện này của cô căn bản không thế nào thuyết phục tôi, tôi hiện tại cũng không cần cô giới thiệu khách hàng.
Trương Vĩ khẽ lắc đầu, xoay người lại cửa hàng đi, hắn hôm nay giống như là xưa đâu bằng nay, đối với điều kiện hiện tại Mộ Dung Huyên nói ra, hắn không có nửa điểm hứng thú.
- Trương Vĩ, ngươi đừng đi nha! Chỉ cần anh không nhận Lý Mộng Phi, yêu cầu không quá hà khắc, tôi đều đáp ứng cho anh.
Mộ Dung Huyên thấy Trương Vĩ xoay người đi, nhanh chóng nghiêng người chắn trước người Trương Vĩ, nói.
- Vậy tôi sẽ thấy cho cô một cơ hội nữa, nhưng mà lần này nếu cô lại nhiều lời, tôi lập tức rời đi.
Trương Vĩ nói.
- Được, tôi đáp ứng theo anh.
Mộ Dung Huyên gật đầu đáp.
- Cô làm sao biết được bây giờ tôi là điếm trưởng Nhã Uyển cửa hàng, người nào nói cho cô?
Trương Vĩ hỏi.
- Lần trước Tô quản lý lúc bọn họ đến ăn cơm, tôi có cùng bọn họ hàn huyên mấy câu, trong lúc vô ý nghe được chuyện này, hơn nữa bọn họ còn nói anh bây giờ đang ở chiêu thu người mới, thế nên tôi mới nghĩ tới tìm anh giúp đỡ.
Mộ Dung Huyên có chút chột dạ nhìn thoáng qua hướng bên trong môn điếm, nhẹ nói nói.
- Thì ra cô thật quan tâm tôi nha!
Trương Vĩ cười nói.
- Không có, tôi đúng thật là trong lúc vô ý nghe được.
Mộ Dung Huyên phủ nhận nói.
- Vậy ngươi không phải trong lúc vô ý chỉ nghe được một chuyện này chứ hả, cô bây giờ nên giống bọn họ xưng hô thế nào với tôi đi.
Trương Vĩ xét hỏi.
- Trương điếm trưởng, hay là Vĩ ca.
Mộ Dung Huyên ngắm nhìn Trương Vĩ một cái, có chút không tình nguyện nói.
- Là Trương ca!
Trương Vĩ nhíu mày, nghe kiểu gọi Vĩ ca này, hắn vẫn thấy có chút quái dị. Nói:
- Chỉ cần sau này gặp mặt cô đều gọi tôi là Trương ca. Tôi có thế suy tính không nhận Lý Mộng Phi.
- Trương Vĩ. Anh không cảm thấy như vậy có chút ép buộc sao? Nào có bức bách người tôi xưng hô như vậy, tôi cứ cảm giác là lạ.
Mộ Dung Huyên có chút không tình nguyện nói.
- Quên đi, coi như tôi chưa nói qua, cô có thế đi.
Trương Vĩ bày ra tư thế tiễn khách. Nói.
- Ài, người này…
Mộ Dung Huyên thấy bộ dáng này của Trương Vĩ, trong lòng vừa tức vừa giận, chỉ tiếc hiện tại có việc cầu cứu hắn. Cũng chỉ có thế nén giận, thầm nói:
- Được rồi, lo đáp ứng hắn trước, chỉ cần hắn không nhận Lý Mộng Phi, sau này muốn gọi hắn thế nào, còn không phải tự do của ta.
- Tôi có thế đáp ứng yêu cầu của anh, nhưng mà anh cũng phải đáp ứng tôi, không phải suy tính không nhận Lý Mộng Phi, mà là nhất định phải không nhận Lý Mộng Phi.
Mộ Dung Huyên nói.
- Không ai có thế ảnh hưởng tư tưởng của tôi, tôi nói suy tính đã là nể mặt cô rồi. Cô không đồng ý thì thôi.
Trương Vĩ lạnh nhạt nói.
- Được, tôi đáp ứng anh.
Mộ Dung Huyên tuy trên miệng đáp ứng. Nhưng trong lòng có chút không cho là đúng, dù sao cũng chẳng qua là hứa hẹn trên đầu môi.
- Vậy ngươi gọi trước hai tiếng nghe một chút chứ hả!
- Gọi bây giờ!
Mộ Dung Huyên có chút bất mãn nói:
- Anh không phải còn chưa sa thải Lý Mộng Phi sao?
- Thế nào? cô mới vừa đồng ý, đều chỉ lấy lệ sao?
Trương Vĩ nhíu mày nói.
- Được, tôi gọi là được.
Mộ Dung Huyên liếc xéo Trương Vĩ một cái, cắn cắn môi đỏ mọng, trong lòng thầm nghĩ:
- Thôi vậy, gọi hắn một lần sợ cái gì, dù sao cũng không có ai khác nghe, chờ khi hắn sa thải Lý Mộng Phi, tôi mắng hắn mấy câu không phải báo thù rồi sao?
- Trương ca!
Mộ Dung Huyên cắn chặc hàm răng, cố ra một thanh âm rất nhỏ nói.
- Cô nói cái gì, tôi nghe không được.
Trương Vĩ trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, nói.
Thanh âm Mộ Dung Huyên lại lớn hơn một phần, trong giọng nói còn mang theo một chút oán khí.
- Vẫn không nghe rõ, cô lớn tiếng hô ba lượt, nói không chừng là tôi có thế nghe rõ.
Trương Vĩ nhíu đôi lông mày lại nói, dù sao bây giờ là Mộ Dung Huyên muốn cầu cạnh hắn, hắn hiện tại nếu không nhân cơ hội làm khó đối phương một chút, sau này tìm đâu ra cơ hội tốt như vậy.
- Trương ca! Trương ca! Trương ca!
Mộ Dung Huyên một bên hô “Trương ca ” khuất nhục cùng tức giận trong lòng cũng đang không ngừng tăng lên, thầm nói:
- Trương Vĩ đáng chết, khuất nhục hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ, có cơ hội tôi nhất định phải cho ngươi xem.
- Huyên Huyên muội muội, hôm nay làm không tệ, sau này phải tiếp tục giữ vững!
- Anh đừng quên đã đáp ứng chuyện của ta, anh nếu dám đổi ý, tôi cũng sẽ không cứ tính như vậy đâu.
Nghe Trương Vĩ được voi đòi tiên gọi cô tôi Huyên Huyên muội muội, Mộ Dung Huyên tức giận xinh đẹp đỏ mặt lên, cảnh cáo nói.
- Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ đấy, Huyên Huyên muội muội!
Trương Vĩ cố ý tăng giọng bốn chữ phía sau, nói.
- Tôi đi nha.
Mộ Dung Huyên quẳng xuống một câu nói, xoay người rời đi, lưu lại cô tôi thật không biết mình có thế cấp cho Trương Vĩ một bạt tai hay không.
- Huyên Huyên muội muội!
Trương Vĩ nhìn bóng lưng mê người của Mộ Dung Huyên, trên mặt mỉm cười, lẩm bẩm một câu, nói:
- Tên tiểu tử Lý Mộng Phi này, tôi nhận cậu.
Trương Vĩ cùng Mộ Dung Huyên tiếp xúc mấy lần, lúc đầu lại không biết tính cách của nàng, cô tôi chính là một thiên kim tiểu thư bốc đồng, Trương Vĩ cũng sẽ không đi tin tưởng nàng…, đoán chừng cho dù không nhận Lý Mộng Phi thật, lần sau gặp mặt đối phương cũng sẽ không sắc mặt tốt với mình, càng không có thế gọi mình cái gì “Trương ca”.