Phòng Thuật (Dịch) - Chương 269: Hiểu lầm (2)
- Như thế nào đây? Lần này cậu đã tin tưởng rồi chứ, chưa được 5 phút gọi điện thoại tới sáu lần.
Trương Vĩ lộ ra một bộ dạng bất đắc dĩ, giang tay ra, nói:
- Tôi sắp bị cô ta làm phiền chết rồi.
- Anh có thế minh xác nói cho Huyên Huyên tỷ, anh không thích cô ta nha! Như vậy cô ta cũng sẽ không làm phiền anh nữa rồi, mà tôi cũng có cơ hội thừa dịp mà vào rồi vậy.
Thấy được Mộ Dung Huyên liên tiếp gọi tới sáu cuộc điện thoại, Lý Mộng Phi đã có ba phần tin tưởng việc Mộ Dung Huyên thích Trương Vĩ.
- Ai, chuyện như vậy tôi đã sớm nói qua với nàng, nhưng cô ta dù sao cũng là một cô gái, tôi lại ngại nói nặng lời tổn thương cô ta.
Trương Vĩ lắc đầu thở dài.
- Tại sao lại như vậy chứ? Tôi rốt cuộc kém anh điểm nào, tại sao vậy chứ?
Lý Mộng Phi ảm đạm tổn thương thần đạo.
Ngay lúc Lý Mộng Phi sầu não vô cùng, Vương Kiến Phát đi vào phòng họp, gõ một cái vào vách thủy tinh phòng họp, nói:
- Trương Vĩ, Mộ Dung Huyên tiểu thư tìm anh, hiện tại đang ở bên ngoài cửa điếm chờ anh đấy.
- Vậy à, tôi biết rồi, anh ra ngoài trước đi.
Trương Vĩ phất tay áo với Vương Kiến Phát, nói.
- Cậu thấy không, tôi không tiếp điện thoại cô ta đã tìm tới cửa, cô ta yêu thích ta tuy không là chuyện xấu gì, nhưng suốt ngày làm phiền tôi, ảnh hưởng nhiều đến công việc của tôi nha!
Trương Vĩ trên mặt lộ ra thần sắc bất mãn một chút, nhưng trong lòng lại mở cờ trong bụng, thầm nói:
- Cô nàng Mộ Dung Huyên này rất phối hợp.
- Được rồi, ta ra ngoài một chút, bằng không ảnh hưởng đến công việc của những đồng nghiệp khác trong điếm.
Trương Vĩ bất đắc dĩ nói một câu, đứng dậy, đẩy ghế ra, sau đó đi ra phòng họp.
- Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao có thế như vậy…
Lý Mộng Phi tội nghiệp đưa mắt nhìn Trương Vĩ ra khỏi phòng họp, gương mặt thương cảm nói.
- Ha ha, đùa chết tôi rồi, tiểu tử này thật là ngu ngốc một cách đáng yêu.
Trương Vĩ ra khỏi phòng họp, không nhịn được thấp giọng nở nụ cười, nói.
- Như thế nào đây? Cái tiểu soái ca kia có phải là … đùa rất vui không! Vĩ ca anh có nhất định phải bắt nhận hắn nha.
Lưu Tử Kỳ trong lúc bất chợt lẻn đến bên cạnh Trương Vĩ, cười hắc hắc nói.
- Té sang một bên, cô có chuyện gì nha!
Trương Vĩ trừng Lưu tử kỳ một cái, lập tức sãi bước đi ra cửa cửa hàng, qua mấy ngày nay cùng Lưu Tử Kỳ tiếp xúc, Trương Vĩ cùng Lưu Tử Kỳ cũng đã quen thuộc, nói tới nói lui cũng là không hề cố kỵ.
- Thôi đi ba ơi…, có cái gì nha! Anh không nhận, tổ chúng ta nhận.
Lưu Tử Kỳ vểnh lên quyệt miệng, có chút bất mãn nói.
Trương Vĩ sau khi ra khỏi Trung Thông môn điếm, thấy Mộ Dung Huyên chờ bên cạnh môn điếm, gương mặt xinh đẹp gầy đi mấy phần, trên người mặc một cái áo T- shirt màu trắng, thân dưới mặc váy ngắn hồng nhạt, hai tất chân màu da đem làm nổi lên cặp chân càng thêm hấp dẫn.
- Mộ Dung tiểu thư, tìm ta có chuyện gì không?
Trương Vĩ nhìn Mộ Dung Huyên một cái, trong mắt lóe lên một chút tia sáng, hỏi.
- Anh vừa rồi tại sao không tiếp điện thoại ta!
Mộ Dung Huyên có chút bất mãn nói.
- Tại sao? Trương Vĩ giống như nghe được chuyện cười vậy, lắc đầu bật cười nói: – Bởi vì ta không muốn nhận nha!
- Anh…
Mộ Dung Huyên không nghĩ tới Trương Vĩ sẽ như thế không thấy mình, cho dù là nói lời lừa gạt mình, chí ít cũng xem như cho mình một hạ bậc thang, hiện tại hắn nói như vậy rõ ràng không để lại chút tình cảm và thế diện nào.
- Lý Mộng Phi muốn tới làm việc ở môn điếm các người, ngươi biết không?
Mộ Dung Huyên cố nén tức giận, hỏi.
- Đang ở trong điếm kìa! Cô nếu muốn gặp hắn, tôi có thế dẫn cô vào nha!
Trương Vĩ liếc nhìn hướng bên trong môn điếm, nói.
- Không… Không cần, tôi không phải là muốn gặp hắn, tôi là có chuyện tới tìm anh.
Mộ Dung Huyên vội vàng nói.
- Vậy nói nhanh đi, tôi còn có chuyện phải làm.
Trương Vĩ thúc giục.
- Trương Vĩ, anh không cảm thấy thái độ của mình thay đổi rất lớn sao? Tôi vừa mới gặp anh, bộ dáng của anh không phải như vậy.
Mộ Dung Huyên hừ một tiếng, nói.
- Lúc vừa gặp mặt cô là khách hàng của tôi, có thể mang đến ích lợi cho tôi, tôi tự nhiên sẽ đối với ngươi vô cùng khách khí, nhưng bây giờ cô xem tôi như cừu địch, dựa vào cái gì muốn ta khách khí với ngươi.
Trương Vĩ cười lạnh nói.
Biến đổi theo thân phận và địa vị, trong lòng cùng thái độ đều sẽ thay đổi, Trương Vĩ trước kia chỉ là một người mới vì ấm no mà phấn đấu, căn bản cũng không dám đắc tội với khách hàng VIP Mộ Dung Huyên, nhưng hiện tại hắn đã làm tới điếm trưởng, thân phận cùng năng lực kinh tế đều cao, căn bản cũng không cần bận tâm thái độ Mộ Dung Huyên.
- Tôi không có cừu thị anh nha! Giữa hai chúng ta chỉ có chút hiểu lầm nhỏ, mọi người chỉ cần hiểu nhau cũng sẽ không có vấn đề gì.
Mộ Dung Huyên giải thích.
- Được rồi, ngươi bây giờ nói, tôi đoán chừng chính ngươi đều không tin.
Trương Vĩ phất tay áo, có chút không nhịn được nói:
- Cô tìm tới ta làm gì, nói thẳng trọng điểm.
- Anh…. Anh có thế không nhận Lý Mộng Phi vào Nhã Uyển môn điếm hay không.
Mộ Dung Huyên mắt đẹp vừa chuyển, nhẹ nói nói.
- Tôi làm vậy, có ích lợi gì không?
Trương Vĩ nhìn từ trên xuống dưới Mộ Dung Huyên, khóe mắt lại liếc cái đùi thon dài của đối phương một cái, hỏi ngược lại.
- Anh muốn lợi ích gì?
Mộ Dung Huyên cắn một chút môi đỏ mọng, nhìn Trương Vĩ một cái, có chút cảnh giác cất tiếng hỏi.
- – – – – oOo- – – – –