Phòng Thuật (Dịch) - Chương 272: Nữ chủ bá (1)
(Chú thích: Nữ chủ bá: nữ phát thanh viên hoặc biên tập viên truyền hình)
- Chẳng lẽ tiểu tử này là thiếu gia Công ty Trung Thông!
Sau khi dùng Độc Tâm Thuật nhìn thấu ý nghĩ của Lý Mộng Phi, trong lòng Trương Vĩ có chút ngạc nhiên thầm nghĩ như thế.
Trương Vĩ tuy rằng đã biết thân phận của Lý Mộng Phi, nhưng mà ngoài mặt cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, trầm tư một lát, nói:
- Không muốn trả lời cũng không sao, nhưng sau này trong công việc tuyệt đối không thế qua loa, nếu vi phạm quy định công ty, ta sẽ dựa theo quy chế của công ty xử phạt cậu.
- Trương điếm trưởng, nói như vậy anh nhận tôi làm nhân viên môi giới bất động sản rồi sao?
Lý Mộng Phi gương mặt mừng rỡ cất tiếng hỏi.
- Ừ, ngày mai đến công ty làm thủ tục vào chức, lúc đó cậu chính thức trở thành nhân viên Công ty Trung Thông rồi.
Trương Vĩ chỉ chỉ, nói.
- Tôi đã nói, chỉ cần tôi chịu nỗ lực, cũng chưa có chuyện gì Lý Mộng Phi tôi chưa làm được.
Lý Mộng Phi dùng sức phất phất tay quả đấm, cười nói.
- Cậu đừng vui mừng quá sớm, muốn trở thành một nhân viên môi giới hợp cách, không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu.
Trương Vĩ nói.
- Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nỗ lực.
Lý Mộng Phi lòng tin tràn đầy nói.
- Cậu đi theo tôi ra đây một chút, tôi giới thiệu cậu cho mọi người biết.
Trương Vĩ đứng dậy, vỗ bả vai Lý Mộng Phi một cái, xoay người đi ra phòng họp.
Lúc Trương Vĩ ra khỏi phòng họp, Lý Lâm cùng Quách Bân đã ăn cơm về, Trương Vĩ đứng đối diện mọi người, nói:
- Các vị, tôi giới thiệu cho mọi người một đồng nghiệp mới tới, sau này hắn sẽ cùng làm việc với chúng ta, mọi người hoan nghênh!
- BA~ BA~...
Sau khi Trương Vĩ nói xong, lập tức vang lên một tiếng vỗ tay, trong đó còn kèm theo tiếng Lưu Tử Kỳ hò hét:
- Tiểu soái ca hoan nghênh cậu, sau này tỷ tỷ nhất định che chở ngươi.
Lý Mộng Phi, cậu tự giới thiệu mình đi, để mọi người biết một chút về cậu.
- Trương Vĩ hai tay hư áp, tỏ ý mọi người an tĩnh lại, nói.
- Được.
Lý Mộng Phi gật gật đầu, đi tới bên cạnh Trương Vĩ, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Chào mọi người, tôi tên là Lý Mộng Phi, rất vui có thể trở thành đồng nghiệp với mọi người, hi vọng mọi người sau này chiếu cố nhiều hơn.
- Tiểu soái ca, cậu báo cáo chiều cao, số đo ba vòng (ngực, eo, mông) một chút đi!
Lưu Tử Kỳ ồn ào lên nói.
- Ha ha ha…
Nghe được Lưu Tử Kỳ cười cợt, đồng nghiệp trong điếm của hắn cũng nở nụ cười, làm Lý Mộng Phi lập tức đỏ mặt.
- Vậy được rồi, sau này mọi người là đồng nghiệp, cơ hội làm việc chung rất nhiều, tự nhiên sẽ quen nhau thôi, không cần phải gấp gáp nhất thời.
Trương Vĩ cười cười, nói.
- Còn có, khách hàng mua biệt thự Lưu Thành kia rất có thành ý đấy, 6 giờ tối ta còn muốn dẫn khách hàng đi xem phòng, vậy nên xế chiều mọi người đều tìm một phòng nguyên biệt thự, công trạng bán một bộ biệt thự phòng nguyên mà so với một bộ nhà ở bình thường công trạng đều cao hơn, hi vọng mọi người chú tâm một chút.
Trương Vĩ vô cùng nói thật.
- Trương điếm trưởng nói đúng, chớ để ý là tổ một tổ hai cả hai đều là đồng nghiệp Nhã Uyển môn điếm, mọi người nên hợp tác, trợ giúp lẫn nhau lẫn nhau, Văn Quân, Tử Kỳ, Hàn Tuyết các ngươi đều hỗ trợ tìm một biệt thự phòng nguyên.
Tô Ngưng cũng cố ý dặn dò một câu, nói.
- Đã biết, Tô tỷ.
- Ừ, Tô tỷ.
Đối với bốn đóa kim hoa cùng ông hầm ông hừ mà nói, lời nói của Tô Ngưng so với lời nói của Trương Vĩ tất nhiên hữu dụng hơn, nghe được Tô Ngưng cố ý dặn dò, mọi người đều đáp lại một tiếng.
- Được rồi, bây giờ còn là giờ nghỉ trưa, mọi người còn có thế nghỉ ngơi nửa tiếng, sau nửa giờ nên gọi điện thoại, liên lạc với khách hàng.
Trương Vĩ nói với mọi người một tiếng, lập tức vẫy vẫy tay với Lý Mộng Phi, dẫn hắn tới vị trí cạnh Lưu Thành, nói:
- Lý Mộng Phi, Lưu Thành, hai người các ngươi đều là mới tới, sau này các người ngồi chung một chỗ, có gì không hiểu có thế hỏi tôi tùy lúc.
- Đây là tư liệu chủ sở hữu nhà lầu số bảy cùng lầu số tám, xế chiều hai người các ngươi không cần làm gì hết, điện thoại cho chủ sở hữu nhà hai tòa lầu này, gọi cho ta một lần là được.
Trương Vĩ từ trên bàn mình rút ra hai phần tư liệu, đặt ở trước mặt hai người nói.
- Trương điếm trưởng, điện thoại nhiều như vậy có thế gọi hết không?
Lý Mộng Phi cầm một phần tư liệu mình lên, có chút ngạc nhiên cất tiếng hỏi.
- Không nóng nảy, khi nào gọi xong, khi đó tan ca.
Trương Vĩ trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói.
- Vĩ ca, vậy phải gọi điện thoại này thế nào, sau khi đã thông nói sao với chủ sở hữu nhà nha! Tôi đến hai ngày rồi nhưng chưa có gọi điện thoại.
Lưu Thành nghi ngờ nói.
- Quách Bân, cậu qua đây.
Trương Vĩ vẫy vẫy tay với Quách Bân, nói.
- Vĩ ca, anh kêu ta có chuyện gì?
Nghe được tiếng chào hỏi của Trương Vĩ, Quách Bân hấp tấp chạy tới, cười nói.
- Quách Bân, chiều nay tôi giao cho cậu nhiệm vụ, giáo hội hai người bọn họ gọi điện cho tư liệu chủ sở hữu nhà như thế nào, nhớ biểu diễn cho bọn họ một chút, nói rõ một vài trọng điểm, hiểu chưa?
Trương Vĩ hỏi.
- Yên tâm đi, Vĩ ca. Cứ tin vào tôi.
Quách Bân vỗ bộ ngực bảo đảm nói.
- Được, xế chiều hai người các ngươi có gì không hiểu có thế hỏi hắn, buổi tối dẫn khách về tôi kiểm tra thành quả các người.
Trương Vĩ phân phó một câu, cũng không đợi hai người đáp lời, xoay người về vị trí của mình.
- Nhiều số điện thoại như vậy, tan ca cũng không gọi hết được nha!
Sau khi Trương Vĩ rời khỏi, Lý Mộng Phi cầm một phần tư liệu chủ sở hữu nhà của mình quơ quơ, gương mặt bất đắc dĩ thầm nói.
- Vĩ ca nói có thế gọi xong, nhất định có thế xong, xế chiều tôi phải cố gắng rồi vậy.
Lưu Thành tràn đầy tự tin nói, buổi sáng nhận được chính là khách hàng mua biệt thự kia, mang đến động lực rất lớn cho hắn, hắn cảm thấy toàn thân có dùng không hết khí lực.
- Hắn đổ cho anh cái bùa mê thuốc lú gì rồi, anh nghe lời hắn như vậy.
Lý Mộng Phi mắt liếc Lưu Thành, nghi ngờ nói.
Vĩ ca không có đổ bùa mê thuốc lú gì cho tôi, nhưng tôi biết được đi theo anh ấy nhất định có thể kiếm tiền.