Phòng Thuật (Dịch) - Chương 273: Nữ chủ bá (2)
Lưu Thành trên mặt lộ ra một vẻ kính nể, nói.
Lưu Thành là một người mới chưa chính thức nhập hành, lúc cùng khách hàng nói chuyện đều khẩn trương, thậm chí không biết nên cùng khách hàng trao đổi như thế nào, còn Trương Vĩ lại có thế cùng khách hàng chuyện trò vui vẻ, điều này làm cho Lưu Thành trong lòng vô cùng kính nể, hâm mộ, cũng hi vọng bản thân mình có một ngày có thế lợi hại giống như Trương Vĩ vậy.
Trương Vĩ sau khi về tới vị trí của mình, uốn thắt lưng một cái, ghé vào trên bàn bắt đầu ngủ, làm điếm trưởng quản lý tốt nghiệp vụ viên là được rồi, hắn không cần tự mình tìm phòng nguyên cùng khách hàng.
Sau nửa giờ, trong điếm nghiệp vụ viên cũng bắt đầu gọi điện thoại, mà còn Quách Bân cũng bắt đầu dạy Lý Mộng Phi cùng Lưu Thành gọi điện cho chủ sở hữu nhà như thế nào, Lưu Thành học tập vô cùng nghiêm túc, còn bất chợt hỏi thăm chi tiết vấn đề một chút, nhưng Lý Mộng Phi có chút không yên lòng, rũ cụp gương mặt như ai thiếu hắn số tiền lớn vậy.
Trương Vĩ tuy rằng một mực nằm trên bàn nghỉ ngơi, nhưng cũng một mực lưu ý tình hình trong điếm, chỉ cần dùng tâm lắng nghe người nào gọi điện thoại một chút, người nào không có điện thoại, đã biết đại khái trạng thái công tác của mọi người như thế nào rồi.
Lúc hơn bốn giờ chiều, Trương Vĩ uốn thắt lưng một cái, bắt đầu hoạt động một chút, chuẩn bị cùng Lưu Thành gọi điện thoại cho kia khách hàng mua biệt thự, hẹn khách hàng nhất định phải sớm trước, nhanh chóng, nếu không khách hàng rất có thế bị những … công ty môi giới khác hẹn đi xem phòng.
Bởi vì Lưu Thành là nghiệp vụ viên mới vào công ty, căn bản cũng không có năng lực tiếp đãi khách hàng, hơn nữa vị khách hàng này lại là một khách hàng lớn mua biệt thự, vì thế cho nên Trương Vĩ cũng chỉ có thế tự mình mang hợp đồng, mà điếm trưởng trợ giúp người mới mang đan cũng là hiện tượng phổ biến của nghề trung gian môi giới.
- Bốp bốp bốp…
Trương Vĩ đi tới đối diện mọi người, vỗ tay một cái, nói:
- Phòng nguyên biệt thự mọi người tìm thế nào rồi? Đều ngồi chung một chỗ hát mâm một chút.
Cái gọi là “Xướng bàn’ chính là đem phòng nguyên mình tìm được nói cho mọi người, coi như là một thuật ngữ của công ty môi giới.
Dưới sự thúc giục của Trương Vĩ mọi người đều ngồi vây chung một chỗ, Hàn Tuyết, Lý Lâm, Lưu Vân Long (một trong ông hầm ông hừ) từng người nói phòng nguyên, còn Trương Vĩ cũng rất nhanh ghi chép những phòng nguyên này, đồng thời cặn kẽ hỏi thăm tình trạng từng phòng nguyên.
Trương Vĩ căn cứ những ưu khuyết, đặc điểm, vị trí của các phòng nguyên này, phân biệt an bài dẫn khách đi xem nhà thứ tự trước sau, đồng thời sớm cùng mỗi một chủ sở hữu nhà biệt thự trao đổi một phen, tìm hiểu tình trạng mới nhất phòng nguyên một chút, xem ý đồ bán phòng nguyên của chủ sở hữu nhà lớn nhỏ.
Lúc bốn giờ năm mươi lăm, Trương Vĩ đúng giờ gọi điện cho Trần Kiến Sinh, sau khi điện thoại vang lên vài tiếng, đối phương nghe điện thoại, Trương Vĩ nói:
- Ngài khỏe chứ, là Trần tiên sinh chứ hả, tôi là Trương Vĩ Công ty Trung Thông.
- Ngài khỏe chứ, Trương điếm trưởng.
Trần Kiến Sinh thăm hỏi một tiếng, nói.
- Trần tiên sinh, tôi đã hẹn cho ngài ba bộ biệt thự, hơn nữa ba bộ biệt thự này cũng không tệ, ngài 6 giờ tối giờ có thể đúng giờ đến đây đi!
Trương Vĩ nói.
- Ôi, tối hôm nay thật đúng là không được, một người bạn nơi khác của tôi vừa mới đến, tôi một hồi còn phải làm ông chủ mời khách.
Trần Kiến Sinh nói.
- Ài, vậy phải làm sao bây giờ nha? Tôi đều đã hẹn cùng chủ sở hữu nhà ba biệt thự rồi, có một chủ vẫn cố ý từ bên kia Đồng Cháu chạy về đấy, anh nếu không đến rồi, tôi thông báo cùng chủ sở hữu nhà không được nha!
Trương Vĩ thở dài nói.
Thật ra, cũng không có chủ sở hữu nhà từ Đồng Cháu chạy tới, chỉ có điều Trần Kiến Sinh bội ước, Trương Vĩ nhất định phải cho hắn biết tính nghiêm trọng, khiến cho hắn từ cảm thấy tội lỗi trong lòng, như vậy lần sau lúc hẹn xem, Trần Kiến Sinh cũng sẽ không bội ước lần nữa.
- Thật thật xin lỗi nha, Trương điếm trưởng. Ta hôm nay đúng là có chuyện, ngài thay ta nói lời xin lỗi cùng chủ sở hữu nhà kia.
Trần Kiến Sinh có chút ngượng ngùng nói.
- Được, nếu tối hôm nay ngài quả thật có việc, cũng chỉ có thế như vậy.
Trương Vĩ có chút tiếc nuối nói.
- Vậy ngày mai chứ hả! Sáu giờ chiều mai tôi nhất định đúng hẹn.
- Tốt, vậy ngày mai tôi lại điện thoại cho ngài, xác nhận một chút, ngài thấy được không?
- Không thành vấn đề, ngày mai tôi và vợ nhất định tới đúng giờ.
Trần Kiến Sinh nói.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Vĩ trong lòng bắt đầu tự hỏi, Trần Kiến Sinh này thật sự có chuyện, hay là theo chân những … công ty môi giới khác đi xem nhà, chỉ dựa vào trao đổi trong điện thoại, Trương Vĩ cũng rất khó phân biệt ra được.
- Reng reng reng…
Trương Vĩ đang suy nghĩ, một tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy tư của hắn, Trương Vĩ cầm điện thoại di động lên vừa thấy, hiện trên màn ảnh là một số điện thoại lạ.
- Xin chào, người khỏe. Trương Vĩ bóp nút trả lời, nói.
- Ngài khỏe chứ, xin hỏi ngài là Trương Vĩ tiên sinh sao?
Trong điện thoại truyền đến thanh âm một cô gái vô cùng dễ nghe, rõ ràng, tiếng phổ thông vô cùng chuẩn.
- Tôi là Trương Vĩ, xin hỏi ngài là ai?
Nghe được đối phương có thế biết tên của mình, nhưng Trương Vĩ lại không có ấn tượng đối với thanh âm này, nghi ngờ nói.
- Ta tên là Tô Phỉ, trước đó có liên lạc cùng một nhân viên môi giới tên là Vương Mẫn, sau đó cô ta nói với ta ngài có nhà cho thuê, kêu ta trực tiếp liên lạc cùng ngài.
Cô gái kia nói.
Sau khi nghe được lời nói của người nữ nhân này, Trương Vĩ trong giây lát nghĩ tới Vương Mẫn, để lại cho mình tờ giấy kia, trong lòng đột nhiên toát ra ba chữ:
- Nữ phát thanh viên!
- – – – – oOo- – – – –