Phòng Thuật (Dịch) - Chương 285: Vu khống hãm hại (2)
- Dao Dao, da của cô vừa trắng vừa mềm, sờ một cái như thế làm nước chảy ra, khiến cho tỷ tỷ hâm mộ muốn chết.
Mộ Dung Huyên cố ý chuyển đổi đề tài.
Làn da Mộ Dung Huyên cũng rất trắng, mịn màng, nữ nhân này coi như cũng là người nổi bật, nhưng so với Lý Mông Dao còn kém một chút, trong lời nói hơi có chút hâm mộ, không nhịn bấm một cái lên mặt Dao Dao.
- A, đau chết, cô không được bấm tôi mặt.
Lý Mông Dao hờn dỗi, đẩy tay Mộ Dung Huyên ra.
- Cái tiểu nha đầu này, vẫn còn mỏng manh như vậy.
Mộ Dung Huyên vừa nói vừa muốn véo Lý Mông Dao, nàng nhanh chóng trốn sang một bên.
- Thôi được rồi, hai người các ngươi đừng làm rộn ràng lên vậy.
Hướng Tú Lan phất tay áo:
- Huyên Huyên, con có phải vì chuyện của tiểu Phi tới đây không?
- Tiểu di. Người không biết con xấu hổ sao? Sao lại sắp đặt tiểu tiểu Phi đến tiểu khu có tiệm ăn của con.
Lời nói Mộ Dung Huyên có chút bất mãn.
- Con nói oan cho tiểu di rồi, là tên tiểu tử kia tự mình nhận nộp đơn đấy, ta cũng không cố ý tuyển chọn hắn vào công ty.
Gương mặt Hướng Tú Lan biểu thị sự vô tội.
- Đúng vậy nha, tiểu Phi hiện tại trở thành nhân viên môi giới ở Nhã Uyển môn điếm rồi. Mẹ của tôi cũng không thế vượt mặt điếm trưởng trực tiếp sa thải tiểu Phi.
Lý Mông Dao xoa mặt, nhìn có chút hả hê.
- Hừ, đều do cái tên Trương Vĩ nói chuyện không tính toán gì hết, chiếm được tiện nghi của ta lại còn dám tuyển chọn Lý Mộng Phi. Thật là một tên khốn kiếp!
Nghe được Lý Mông Dao nhắc tới điếm trưởng của Lý Mộng Phi, Mộ Dung Huyên trong lòng không khỏi mắng thầm.
Vừa nghĩ tới tình cảnh bị đối phương ép xưng hô Trương Ca, Mộ Dung Huyên vừa thẹn vừa giận, hận không thế bắt được Trương Vĩ , tát vài cái bạt tay thật mạnh vào mặt hắn, nhưng trên thực tế cô ta ngoại trừ tự sinh phiền muộn, căn bản không có cách nào tóm được Trương Vĩ.
- Tiểu di, cô có thế sa thải điếm trưởng của tiểu Phi được không?
Ánh mắt Mộ Dung Huyên sáng lên.
- Đừng làm ẩu, tôi cho dù là Tổng Giám Đốc Công ty Trung Thông, cũng không có thế vô duyên vô cơ sa thải một điếm trưởng được!
Hướng Tú Lan khiển trách.
- Thế nào lại là vô duyên vô cớ? Cái tên kia đùa giỡn lưu manh với tôi!
Mộ Dung Huyên thầm ngĩ, cảm thấy hung ác, hạ quyết tâm cho dù đánh mất bản thân mình, cũng muốn trả thù Trương Vĩ một phen, cho hắn biết cái giá của việc chọc giận nàng.
- Đùa giỡn lưu manh… Chuyện gì xảy ra, hắn vì sao lại coi thường ngươi?
Hướng Tú Lan nhíu mày. Ân cần hỏi han.
- Hắn… Hắn dùng ngôn ngữ hạ lưu đùa bỡn tôi, còn chuẩn bị động thủ tay chân. Nhưng mà may mắn tôi kịp thời ngăn lại.
Trên mặt Mộ Dung Huyên lộ ra tia đỏ hồng.
- Huyên Huyên, hắn thật sự đã làm những chuyện này với con?
Trên mặt Hướng Tú Lan lộ ra vẻ tức giận.
- Ừm.
Mộ Dung Huyên lên tiếng, trên mặt lộ ra một chút vẻ đáng thương.
- Huyên Huyên tỷ, cô cứ yên tâm. Mẹ của tôi nhất định sẽ làm chủ cho cô.
Lý Mông Dao nhẹ giọng an ủi một câu.
-Mẹ. Con đã trở về.
Vào lúc Mộ Dung Huyên diễn ra khổ tình, hãm hại Trương Vĩ. Lý Mộng Phi bất chợt từ bên ngoài chạy về, lớn tiếng hò hét.
- Ồ, Huyên Huyên tỷ, tại sao lại ở chỗ này đó mà, cô không phải là muốn đến gặp ta chứ?
Sauk hi Lý Mộng Phi thấy được Mộ Dung Huyên, gương mặt đầy hưng phấn chạy tới.
- Đừng làm rộn, không thấy Huyên Huyên tỷ đang rất thương tâm à?
Đôi mắt đẹp của Lý Mông Dao khẽ đảo, trợn nhìn đệ đệ một cái.
- Thương tâm? Làm sao vậy?
Lý Mộng Phi có chút kinh ngạc.
- Tiểu Phi, con cảm thấy điếm trưởng tổ con như thế nào, nếu thật sự không xứng chức, mẹ sẽ ra lệnh bộ phận nhân sự trực tiếp sa thải hắn.
Hướng Tú Lan trên mặt lộ ra vẻ tức giận, cho dù Lý Mộng Phi có tức giận thì cũng kệ, dù sao hắn là một nam hài tử, có chuyện gì cũng chẳng chịu nhiều thiệt thòi, nhưng ngay cả cháu ngoại của mình cũng bị một tên tiểu điếm trưởng dạy dỗ, chẳng phải là rất uất ức sao.
- Huyên Huyên tỷ, tỷ không phải vì chuyện của điếm trưởng mà thương tâm?
Lý Mộng Phi trầm tư một lát, khổ sở mong chờ nói.
Dưới sự hướng dẫn tận lực của Trương Vĩ, Lý Mộng Phi đã đã tin chuyện Mộ Dung Huyên thầm mến Trương Vĩ, đồng thời tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Huyên liên tục gọi điện thoại cho Trương Vĩ 6 lần, đồng thời còn tự mình đến môn điếm Nhã Uyển tìm Trương Vĩ.
Nghe được những lời của tỷ tỷ nói Mộ Dung Huyên rất thương tâm, lại nghe đến mẫu thân của mình nhấc đến Trương Vĩ, Lý Mộng Phi cho rằng, Mộ Dung Huyên nói chuyện bị Trương Vĩ cự tuyệt tình cảm.
- Anh làm sao mà biết được?
Mộ Dung Huyên nghe được những lời của Lý Mộng Phi nói, trong lòng có chút nghi ngờ.
- Cả ngày hôm nay tôi ở đó, ngay lúc mọi việc xảy ra tôi đều thấy được.
Lý Mộng Phi mở cửa phòng họp, liếc trộm tình cảnh.
- Lúc anh thấy hết mọi việc, vì sao không dám đứng ra? Snh không thấy xấu hổ khi tự nhận là nam tử hán à?
Lý Mông Dao nũng nịu trách mắng.
- Tôi sợ bản thân mình xuất hiện sẽ làm Huyên Huyên tỷ càng thêm lúng túng, vì thế tôi cũng chưa có ra ngoài.
Lý Mộng Phi nói có chút ủy khuất, lại không biết hắn cùng Mộ Dung Huyên là đang nói hai chuyện khác nhau.
- Nói như vậy, sự việc điếm trưởng trong điếm của con đùa giỡn Huyên Huyên là sự thật?
Hướng Tú Lan giọng nói dần lạnh xuống.
- Cái gì….. đùa giỡn?
Nghe những lời Hướng Tú Lan nói, Lý Mộng Phi vụt đứng dậy, kinh ngạc nói:
- Không phải Huyên Huyên tỷ thầm mến Trương Vĩ sao?
(Nếu như ngài thích bộ tác phẩm này, hoan nghênh ngài tới đọc truyện, sự ủng hộ của ngài chính là động lực lớn nhất để nhóm dịch hoàn thành bộ truyện. Hi hi. Xin lỗi đọc giả cải biên lời tác giả một chút)