Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 286: Bức định (*) (1)

Lý Mộng Phi vừa thốt lên xong, mọi người trong phòng khách lập tức đều ngây ngẩn cả người, gương mặt Lý Mông Dao, Hướng Tú Lan, Mộ Dung Huyên đều kinh ngạc nhìn Lý Mộng Phi, thậm chí tĩnh lặng đến mức có thế nghe được tiếng thở của nhau.

- Lý Mộng Phi, tên tiểu tử này nói bậy bạ gì đó, tôi thầm mến Trương Vĩ khi nào, tôi ghét hắn còn không kịp, làm sao có thế thầm mến hắn?

Mộ Dung Huyên từ trên ghế salon đứng lên, nhéo lỗ tai Lý Mộng Phi mà mắng.

- Ai da! Nếu không phải thầm mến Trương Vĩ vậy tỷ thương tâm cái gì!

Lý Mộng Phi bị nhéo lỗ tai, hô một tiếng, nhanh chóng trốn sang một bên.

- Hơn nữa, chính mồm Trương Vĩ nói cho ta biết đấy, cô còn muốn cùng hắn…

Lý Mộng Phi vốn muốn nói sự tình của Mộ Dung Huyên cùng Trương Vĩ ở chung, nhưng xấu hổ không dám nói ra.

- Đúng là nói hươu nói vượn, tưởng trên mặt mình dát vàng, tôi làm sao có thế coi trọng cái tên vô lại đó.

Mộ Dung Huyên tức giận trách mắng.

- Huyên Huyên, điếm trưởng tiểu Phi bọn họ thật sự đùa giỡn con rồi, hay là có nguyên nhân khác, con có muốn sa thải hắn?

Hướng Tú Lan lông mày nhíu lại, hoài nghi.

- Tiểu di, cái tên Trương Vĩ này dù sao cũng không phải là người tốt, cô đáp ứng con lần này đi.

Mộ Dung Huyên làm nũng.

- Chuyện này còn phức tạp lắm, con nói cái tên Trương Vĩ đùa giỡn với con, còn tiểu Phi nói con thầm mến cái tên Trương Vĩ kia, chuyện của lớp trẻ các ngươi thì các ngươi tự giải quyết! Cô không quản nữa.

Hướng Tú Lan lắc lắc đầu.

Hướng Tú Lan biết rất rõ tính tình của Mộ Dung Huyên, hiểu được cô ta có chút điêu ngoa, nếu quả như thật cô ta bị Trương Vĩ đùa giỡn, không thế để cho mình sa thải Trương Vĩ đơn giản như vậy, đoán chừng đã có thủ đoạn khác đối phó Trương Vĩ rồi đây.

- Tiểu Phi nó khua môi múa mép đấy. Con làm sao có thế đi thích cái tên Trương Vĩ kia chứ? Con hận hắn còn không hết.

Mộ Dung Huyên giẫm chân bịch bịch, thở phì phò.

- Nếu không phải là thích Trương Vĩ, taị sao ở buổi lễ khai trương, cô chỉ khiêu vũ với mình hắn, còn lại những khách mời nam khác cô đều cự tuyệt?

Lý Mộng Phi giọng chua chát nói. Tất cả khách nam tất nhiên trong đó bao gồm cả hắn.

- Vậy… Vậy cùng hắn khiêu vũ, cũng không thế chứng minh ta thích hắn nha! Cái này căn bản là đoán bậy.

Mộ Dung Huyên giải thích.

- Thôi đi, Lâm Hồng Văn đều nói cho ta biết cả rồi, cô và Trương Vĩ là do người khác giới thiệu hôn nhân?

Lý Mộng Phi lộ ra vẻ như không thế lừa được hắn.

- Hì hì, tiểu Phi, ngươi và Lâm Hồng Văn không phải tình địch sao? Giữa hai ngươi còn trao đổi tình báo cho nhau nữa hả?

Lý Mông Dao cười duyên.

- Tương thân?

Hướng Tú Lan cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn phía Mộ Dung Huyên.

- Tiểu di, đừng nghe tiểu Phi ở đó nói bậy, căn bản không có việc đó.

Mộ Dung Huyên với gương mặt bất đắc dĩ giải thích.

Mộ Dung Huyên lúc trước để Trương Vĩ giả vờ làm đối tượng hẹn hò, chính là muốn cho Lâm Hồng Văn không dây dưa với bản thân mình.

Sau đó Lâm Hồng Văn đã không tìm cô ta, vì để tránh cho người khác phát hiện nàng và Trương Vĩ có giao kèo, cô ta lại bắt đầu cố ý xa cách Trương Vĩ, không nghĩ tới việc bị Lý Mộng Phi nói ra.

- Huyên Huyên con thật sự coi trọng cái tên Trương Vĩ kia đúng không?

Hướng Tú Lan coi như đã minh bạch, quan hệ Mộ Dung Huyên cùng Trương Vĩ hẳn không phải là đơn giản như vậy, nếu không cũng không đến mức có điều che giấu.

- Tiểu di, con thật không có?

Hướng Tú Lan hỏi như vậy. Mộ Dung Huyên thật sự không còn gì để nói, hiểu được bản thân mình giải thích nữa cũng vô dụng. Chỉ có thế thoát kiếp này rồi nói sau.

- Thời gian không còn sớm, Tĩnh Huyên Trai phải đóng cửa, tiểu di con đi về trước.

Sau khi nói xong, Mộ Dung Huyên cũng không kịp nghe Hướng Tú Lan trả lời, nhanh chóng chạy ra biệt thự. Cô ta có vẻ rất hận Lý Mộng Phi và Trương Vĩ, thậm chí ngay cả Lý Hồng Văn đều bị dính líu vào.

Mộ Dung Huyên trên đường trở về càng nghĩ càng giận. Cô ta nghĩ thế nào cũng không hiểu mọi người hiểu nhầm mình là thầm mến Trương Vĩ, cô ta cảm thấy đối với mình đây là một sự sỉ nhục. Tuy rằng nỗ lực để mình tĩnh táo lại, nhưng cuối cùng Mộ Dung Huyên vẫn không thế nhịn được.

Mộ Dung Huyên cầm điện thoại di động của mình, gọi cho Trương Vĩ, cảm thấy chỉ muốn mắng Trương Vĩ một phen, mới nghĩ tới chuyện này là tức giận trong lòng, nếu không nói ra tối nay chắc tức chết.

- Reng reng reng…

Trương Vĩ vừa mới tắm xong, nằm ở trên giường có chút buồn ngủ, thì điện thoại trên giường vang lên, Trương Vĩ mơ mơ màng màng lấy điện thoại di động ra, nhấn xuống nút trả lời nói:

- Allo

- Xin chào, cái người quỷ kia, anh dám nói với người khác là tôi thầm mến anh, đi chết đi!

Mộ Dung Huyên chỉ trích qua điện thoại.

- Bệnh thần kinh!

Trương Vĩ mơ mơ màng màng vốn không nghe được là ai, có chút không vui mắng:

- Cô là ai nha? Quá nửa đêm còn gọi điện thoại quấy rầy gì đó.

- Anh còn không biết xấu hổ hỏi tôi là ai?

Nghe Trương Vĩ không nghe được lời phẫn nộ của mình, Mộ Dung Huyên càng tức giận.

- Anh nói với Lý Mộng Phi chuyện gì, khiến cho hắn hiểu lầm là tôi yêu thầm anh?

- Bệnh thần kinh, cô thầm thương trộm nhớ ai làm sao tôi biết được, tôi làm sao mà biết được cô là con quỷ cái nào a?

Trương Vĩ nạt một câu, lập tức cúp điện thoại.

Nghe Mộ Dung Huyên nói đến Lý Mộng Phi, Trương Vĩ liền đoán được thân phận của Mộ Dung Huyên, chẳng qua là không muốn thừa nhận thôi, nếu như hai người đã bất hòa đến mức nước lửa không dung nhau, thì Trương Vĩ quyết định làm cho dứt khoát một chút.

- Khốn kiếp, không những mắng mình bệnh thần kinh, lại còn dám cúp điện thoại của mình.

Mộ Dung Huyên bị cúp điện thoại, trong lòng càng căm tức, lập tức gọi lại cho Trương Vĩ lần nữa.

“Xin chào quý khách, số điện thoại quý khách đang nằm ngoài vùng phủ sóng, tắt máy hoặc chưa đóng tiền.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free