Phòng Thuật (Dịch) - Chương 289: Làm một mình (2)
- Văn Phương, cô còn chưa có trở về nhà sao?
Trương Vĩ nhìn Văn Phương nhìn một cái, kinh ngạc nói.
- Là tôi mời Văn Phương đến làm khách đấy, hai chúng tôi còn ăn bữa tối dưới ánh nến nữa.
Không đợi Văn Phương trả lời, Tô Phỉ liền cười khẽ nháy mắt một cái.
- Vâng, phảicảm ơn Tô Phỉ tỷ chiêu đãi.
Văn Phương cầm lấy ví, đứng dậy:
- Vĩ ca, Tô Phỉ tỷ, thời gian không còn sớm, tôi cũng nên cáo từ.
- Văn Phương, phía ngoài trời mưa lớn như vậy, bằng không đêm nay ở lại đây, ngủ chung phòng với tôi đi.
Tô Phỉ kéo cánh tay Văn Phương, dán vẻ mong đợi.
- Không cần Tô Phỉ tỷ, để tôi đi về!
Văn Phương có chút cười cười xấu hổ, nói lời cự tuyệt.
- Nếu như không ở lại được, để tôi lái xe đưa cô về nhà, phía ngoài trời mưa lớn như vậy đoán chừng rất khó đón xe.
Tô Phỉ nói.
- Thật sự không cần khách khí như vậy, tôi ngồi xe buýt xe là được rồi.
Văn Phương từ chối.
- Được rồi, hai người đừng cãi cọ nữa, để tôi lái xe đưa Văn Phương về nhà.
Trương Vĩ gật đầu nói, Tô Phỉ đã đưa ra ý muốn đưa Văn Phương về rồi, Trương Vĩ là đại nam nhân cũng không thế không bày tỏ.
- Được, vậy để cho Vĩ ca đưa tôi về cũng được.
Nghe được lời nói của Trương Vĩ , Văn Phương rất sảng khoái đáp ứng, dường như sợ Trương Vĩ đổi ý.
- A, tốt, chúng ta đi thôi.
Trương Vĩ vốn là nói lời khách khí, vốn tưởng rằng Văn Phương sẽ từ chối một phen, không nghĩ tới đối phương lại một tiếng đáp ứng, nhưng mà lời đã nói ra khỏi miệng, Trương Vĩ cũng không thế lật lọng, chỉ có thế là lái xe đưa Văn Phương về nhà.
Nhìn Trương Vĩ và Văn Phương cùng kết giao, Tô Phỉ dậm chân thở phì phò, có chút không cam lòng:
- Cái tên Trương Vĩ này, lại xem tranh giành ngựa của ta, thật là đáng ghét!
Chỗ đỗ xe của Trương Vĩ cũng không xa, hai người che dù đi tới, mưa càng ngày càng lớn, không có dấu hiệu tạnh mưa, không khí chung quanh rực rỡ hẳn lên.
Trong xe BMW Trương Vĩ ngồi ở chỗ người điều khiển, còn Văn Phương ngồi ở ghế cạnh tài xế, Trương Vĩ thấy nàng có chút bộ dáng như đang muốn nói lại thôi, nên hỏi trước:
- Văn Phương, cô không có gì nói với tôi hả?
- Vĩ ca, tôi có cảm giác Tô Phỉ tỷ là lạ?
Văn Phương trên mặt lộ ra một chút nghi ngờ.
- Là sao vậy?
Trương Vĩ có chút không hiểu rõ, cất tiếng hỏi.
- Cô ta rất thích gọi tôi là Bão Bão, vừa rồi tôi không nên tắm cùng cô ta, tôi thấy ngượng cả người.
Văn Phương nói có chút nhăn nhó.
Cô ta ở nước ngoài một thời gian ở dài rồi, nên tính tình có hơi khác, cô không cần để ở trong lòng.
Trương Vĩ nói lấy lệ một câu.
Trương Vĩ quen biết Tô Phỉ không lâu, đối với nàng cũng không phải quá mức hiểu biết, dùng Độc Tâm Thuật thử dò xét qua đối phương một vài lần, phát hiện đối phương không có ý xấu, cho nên đối với tính tình của Tô Phỉ cũng đã quen, ngược lại cũng chẳng có ngại gì.
- Đúng rồi, còn có một việc, tôi nghĩ cần nghe ý kiến của anh, không biết có được không?
Văn Phương hỏi.
- Cô nói đi.
- Tôi không muốn làm trợ lý, tôi muốn làm nhân viên nghiệp vụ dưới tay anh, anh xem có thế chứ?
Văn Phương nói.
- Vậy à, sao lại có ý nghĩ đó trong lúc này?
Trương Vĩ hỏi.
- Vừa rồi Quách Bân gọi điện thoại nói cho tôi biết, Lưu Thành chính là người ép định để kí kết hợp đồng mua biệt thự, nói thật trong lòng tôi cũng có chút đố kỵ, muốn làm nhân viên môi giới.
Văn Phương trên mặt lộ ra một tia hâm mộ.
Lưu Thành là người mới vào chức này được 1 tuần, căn bản cũng không có năng lực tiếp đãi khách hàng, hắn sở dĩ có thế ký được cái hợp đồng này, hoàn toàn bởi vì đụng được 1 khách hàng tốt, lại có Trương Vĩ là điếm trưởng đầy năng lực, chứ thật ra bản thân hắn cũng không có tác dụng lớn.
Không riêng gì Văn Phương đang hâm mộ Lưu Thành, những nghiệp vụ viên trong điếm khác không một người nào không hâm mộ Lưu Thành, bởi vì hắn ký được cái hợp đồng này hợp đồng có thu nhập ít nhất mấy chục vạn, có thế nói là lương cả đời của người bình thường.
Làm phụ tá ở Công ty môi giới một tháng chỉ có hai ngàn NDT tiền lương, mặc dù nói công trạng trong điếm tốt sẽ có trích thêm phần trăm, nhưng cái trích phần trăm kia có thế nói là cực kỳ bé nhỏ, tối đa cũng là mấy trăm khối tiền thưởng mà thôi.
Văn Phương là một người trẻ tuổi có nhiều mơ ước, cô ta cũng nghĩ tới sinh hoạt của bản thân mình, nhưng điều kiện tiên quyết để theo đuổi ước mơ chính là phải có năng lực kinh tế, nhất định phải có, vì thế Văn Phương mới chủ động suy nghĩ đến việc làm nhân viên kinh doanh.
- Tốt, tôi ủng hộ sự lựa chọn của cô, cũng hoan nghênh cô gia nhập vào tổ của chúng tôi.
Trương Vĩ cười cười nói nói.
Văn Phương mặc dù không có làm qua nhân viên môi giới bất động, nhưng cô ta luôn luôn ở tại Trung Thông môn điếm làm trợ lý, dẫn khách đi xem nhà, ký hợp đồng là các công việc quen thuộc, có thế nói về kiến thức vô cùng phong phú, chỉ cần thêm chút kinh nghiệm thực tế, là có thế trở thành một nhân viên môi giới bất động sản.
Đối với lúc dùng người, tự nhiên sẽ không để Văn Phương đẩy ra khỏi cửa, Trương Vĩ tin tưởng bây giờ bồi dưỡng Văn Phương làm phụ ta, nếu so với việc bồi dưỡng hai người Lưu Thành và Lý Mộng Phi thì càng thêm dễ dàng.
Hiện tại tiền lương của Văn Phương quá thấp, cần phải chuyển qua làm nhân viên môi giới, Trương Vĩ cũng sinh ra một ý nghĩ, chính mình mở một công ty môi giới bất động sản, hơn nữa cái ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, xua mãi cũng không đi được.
. ( . Nếu như mọi người thích bộ tác phẩm này, hoan nghênh mọi người tới đọc truyện ủng hộ. Đó là động lực lớn nhất của nhóm dịch. Lại sửa lời tác giả, hi hi) – – – – – oOo- – – – –