Phòng Thuật (Dịch) - Chương 288: Làm một mình (1)
Cuộc hẹn lần này để lại cho Trương Vĩ sự suy nghĩ rất lớn. Trước tiên Trương Vĩ trải qua mấy ngày này tiếp xúc với Trần Kiến Sinh, thăm dò tình hình tài chính của Trần Kiến Sinh, lúc tán gẫu nghe được những kinh nghiệm từng trải trong mười mấy năm sống ở Mĩ của ông ta, mới có thế bày ra phương án để kí kết hợp đồng.
Trần Kiến Sinh là người khôn ngoan, hiểu biết, cũng không phải dễ dàng bị lừa gạt, nếu như diễn xuất có sơ hở, thì màn kịch này chắc chắn hắn có thế xem thấu, do đó Trương Vĩ tìm những người có khả năng diễn xuất.
Tô Ngưng cùng Lưu Vân Long không cần nói rồi, hai người bọn họ vốn chính là nhân viên môi giới bất động sản, chỉ cần giống như dẫn khách hàng ngày là được rồi, Văn Phương cũng là trợ lí của Trung Thông môn điếm, mà bây giờ giả dạng làm trợ lý cho Tô Phỉ, vai diễn này đối với nàng cũng không quá khó khăn.
Về phần Tô Phỉ có thế nói là mất chốt thành bại của hợp đồng, Trương Vĩ đặt nàng vào vai diễn một người ở hải ngoại trở về mua nhà, bề ngoài giả bộ dạng không có hứng thú mua biệt thự, dùng Anh ngữ gọi cho chồng có muốn đầu tư vào căn nhà này, có thế nói cái này là một điểm sáng lớn nhất trong bố cục.
Trần Kiến Sinh từng ở Mĩ nhiều năm, Anh ngữ có thế nói là ngôn ngữ thứ hai sau tiếng mẹ đẻ, có thế dễ dàng hiểu nội dung Tô Phỉ nói qua điện thoại, dựng kịch bản đối phương nghe lén Tô Phỉ nói chuyện cần “Chân thực cảm thụ “, nếu so với việc Tô Phỉ dùng Hán ngữ thì sẽ càng làm người khác thêm tin tưởng.
Trần Kiến Sinh hoài nghi Tô Phỉ có phải là người của Trương Vĩ tìm tới hay không, nhưng thấy cách Tô Phỉ mở xe thế thao đỏ, quần áo và trang sức hàng hiệu, cùng với ngôn hành cử chỉ Tô Phỉ đều rất phù hợp của một người mới du học về, nhất là nàng lại vô cùng thành thạo tiếng Mĩ, tuyệt nhiên cần phải cư ngụ tại Mĩ trong thời gian rất lâu mới có thế bồi dưỡng được.
Có thế nói Trương Vĩ đã vô cùng tỉ mỉ để dựng nên màn kịch này, đồng thời nhờ sự nỗ lực diễn xuất của tất cả mọi người, chiếc xe thế thao của Lý Mộng Phi đã cống hiến rất nhiều, xem như cái hợp đồng mua bán này lần nữa mở ra một bước đột phá mới.
Sau khi đoàn người Tô Phỉ rời khỏi, vợ chồng Trần Kiến Sinh sang bên cạnh trò chuyện một hồi, Trần Kiến Sinh phiên dịch lại lời của Tô Phỉ, vợ của hắn sau khi nghe xong cũng nhíu mày.
- Anh, may mắn anh biết nói Anh ngữ. Nếu không chúng ta vừa rồi bị nữ nhân kia lừa.
Vợ Trần Kiến Sinh thầm nói.
- Vợ, nếu hai người chúng ta thích căn nhà này, ta nghĩ chúng ta nên mua nó, chẳng qua chỉ chênh lẹch chục vạn khối tiền mà thôi.
Trần Kiến Sinh là người rất quyết đoán, trực tiếp vỗ bàn.
- Được, em nghe lời anh.
Vợ Trần Kiến Sinh đáp một câu phụ họa.
Cạnh tranh là bản năng vốn có của con người.
Vốn chỉ có một kiện đồ vật bày ở trước mặt, có thế nó không phải vô cùng quý giá, nhưng nếu như người khác cũng nghĩ tới món đồ này. Đồng thời có ý đồ muốn cướp trước mặt, anh khẳng định sẽ càng quý trọng giá trị của món đồ này.
Sau khi vợ chồng Trần Kiến Sinh bàn bạc xong, trực tiếp đi đến trước mặt Trương Vĩ:
- Trương điếm trưởng, vợ chồng chúng tôi cảm thấy căn nhà này không tệ, muốn mua lại căn nhà này, anh có thế hẹn chủ sở hữu ngôi nhà một chút không. Chúng tôi muốn gặp mặt nói chuyện.
- Vâng. Ngài chờ một lát, tôi sẽ gọi điện thoại cho chủ sở hữu nhà.
Trương Vĩ cười cười nói nói.
Nghe được giọng nói của Trần Kiến Sinh. Trương Vĩ biết được cái hợp đồng này có hi vọng rất lớn, hiện tại hắn cần phải tiếp tục ép định, gọi chủ sỡ hữu ngôi nhà đến cùng nói chuyện, dễ dàng tăng lên độ tín nhiệm của hai bên.
Trương Vĩ sớm đã thỏa thuận với chủ sở hữu nhà, hơn nữa chủ sở hữu nhà lúc đó cũng đồng ý, Trương Vĩ lần này mời đến cũng vô cùng thuận lợi, không đầy nửa tiếng chủ sở hữu nhà liền chạy tới biệt thự. Ba bên cùng ngồi lại để tiến hành đàm phán.
Lần hiệp đàm này đã trải qua hơn 1 tiếng đồng hồ, trang thiết bị vật dụng, niên hạn, vật nghiệp, tiền phí trung gian, tiền thuế cùng với các phương diện khác của biệt thự, tất cả đều được nói qua một lần. Trương Vĩ hoàn trả lại Trần Kiến Sinh tổng phí và tiền hoa hồng mua nhà.
Cuối cùng tất cả đều thế hiện sự đồng ý, khách hàng, chủ sở hữu nhà, công ty môi giới ba phe nhượng bộ một bước, biệt thự có giá là 3500 vạn, Trương Vĩ còn giảm giá 90% tiền hoa hồng cho Trần Kiến Sinh, đồng thời theo đề nghị của Trương Vĩ ký tiền hợp đồng đặt cọc tiền.
Sau khi rời khỏi biệt thự song lập, trời cũng đã tối hẳn, hơn nữa phía ngoài cũng đổ mưa to, Trương Vĩ hít thở không khí mát mẻ, cả người đều cảm thấy thoải mái, coi như từ khi hắn nhậm chức điếm trưởng tới nay đã đánh tốt trận thứ nhất.
Thật ra làm ở cái tiệm này quá lâu, Trương Vĩ cũng thừa nhận có áp lực rất lớn, hắn còn trẻ, năng lực còn hạn hẹp, rất khó khiến cho mọi người nể phục, vừa nhậm chức không lâu thì cửa hàng bị đập phá, chức vị điếm trưởng của Trương Vĩ cũng không hề được củng cố.
Lần này kí được hợp đồng, lại lần nữa chứng minh năng lực của Trương Vĩ, xem như cấp cho Trương Vĩ một viên thuốc an thần, công trạng nhất định là đứng nhất trong khu, chức vị điếm trưởng có thế nói là được củng cố vững chắc.
Sau khi bàn bạc xong hợp đồng, Trương Vĩ trở lại trong điếm, trực tiếp thông báo cho mọi người tan ca sớm, có chuyện gì ngày mai đến điếm rồi nói sau, đồng thời gọi điện thoại cho Lý Lâm, cho phép nàng cũng có thế tan ca sớm.
Trương Vĩ về đến nhà, y phục trên người đã ướt hơn phân nửa, vội chạy đến phòng tắm dội nước nóng, sau khi đi ra phát hiện Tô Phỉ và Văn Phương hai người đều ngồi trên ghế sa *** trong phòng khách.