Phòng Thuật (Dịch) - Chương 296: Gặp lại Vương Mẫn (2)
- Vậy cũng được, khách hàng của anh đều rất có thế lực đấy.
Vương Mẫn nghĩ đến việc Trương Vĩ một tháng đã làm hơn một trăm bảy mươi vạn công trạng, có chút hâm mộ nói.
- Vậy thì thật là tốt, bây giờ tôi mời anh ăn cơm.
Vương Mẫn nói.
- Người đẹp mời cơm, tôi đương nhiên cung kính không bằng tuân lệnh rồi.
Trương Vĩ thoáng nhìn qua Vương Mẫn một cái, không biết người này vì sao đột nhiên lại nhiệt tình với mình như vậy.
Bên cạnh dinh thự Nhạc Thành có một quán ăn, Trương Vĩ cùng Vương Mẫn hai người ngồi đối diện với nhau, sau khi gọi món xong, Vương Mẫn cười cười, nói:
- Trương Vĩ, không nghĩ nhanh như vậy chúng ta đã gặp lại.
- Đúng vậy, quả thật ngoài dự tính.
Trương Vĩ cười nói.
- Đúng rồi, môn điếm ở Nhã Uyển hiện tại thay đổi nhiều lắm à!
Vương Mẫn trong mắt lóe lên một tia tò mò, nói.
- Quả thật thay đổi rất lớn đấy, tháng này Từ ca đã thăng chức làm quản lý khu vực rồi.
Trương Vĩ gật đầu nói, Vương Mẫn tuy chỉ mới đi có một tháng, lần này gặp lại cảm giác như cảnh và người đều thay đổi.
- Từ ca làm quản lý khu vực! Vậy chẳng phải là Tô Ngưng Tụ Tụ không được chọn sao. Thật đúng là khiến cho tôi có chút bất ngờ!
Vương Mẫn có chút kinh ngạc nói.
Đối với chuyện Tô Ngưng Tụ cùng Từ Minh tranh giành chức quản lý khu vực, thật ra Vương Mẫn cũng không coi trọng Từ Minh, đây cũng là một nguyên nhân khiến cô lúc trước rời khỏi cửa hàng Nhã Uyển, cô từ đầu đã nghe phía trên Tô Ngưng Tụ có người hỗ trợ, không nghĩ cuối cùng lại thất bại.
- Từ Minh đi rồi, vậy bây giờ ai là điếm trưởng?
Vương Mẫn lông mày nhướng lên, suy đoán nói:
- Không phải là Lý Lâm chứ.
- Tại sao? Cô cũng cảm thấy Lý Lâm phù hợp làm điếm trưởng?
Trương Vĩ gõ gõ ngón tay xuống bàn, hỏi.
- Hừ, thích hợp hay không thích hợp cũng không sao. Nếu để cho tôi làm, tôi cũng sẽ làm giống vậy.
Vương Mẫn nhìn Trương Vĩ chớp chớp mắt, cười nói:
- Mấu chốt là cô ấy và Từ Minh quan hệ đã bày ra như vậy, không chọn cô ta thì có thế chọn ai được?
- Cô quả thật đã đoán sai rồi, Lý Lâm không phải là điếm trưởng của cửa hàng Nhã Uyển.
Trương Vĩ lắc lắc đầu. Nói.
Quan hệ của Từ Minh và Lý Lâm Trương Vĩ cũng biết, chỉ là quan hệ của hắn với hai người này cũng không tệ, cũng không muốn nói xấu sau lưng hai người, hơn nữa Từ Minh có thế đề cử Trương Vĩ làm điếm trưởng, đối với Trương Vĩ cũng coi như là có ơn đãi ngộ.
- Nếu Lý Lâm không làm điếm trưởng, vậy sẽ có người mới chuyển đến làm điếm trưởng, thường những người chuyển đến đều có tổ chức nòng cốt của mình. Xem ra anh, Vương Kiến Phát và Quách Bân, thời gian qua cũng không thoải mái gì.
Vương Mẫn câu nói này không phải là ăn nói lung tung, đối với những người có quan hệ, thì điếm trưởng đó sẽ không xử lý mọi việc một cách công bằng, mà nhất định sẽ có sự đối đãi khác nhau giữa các nhân viên.
Ví dụ lấy việc của Quách Bân và Vương Kiến Phát mà nói, nếu có việc gì tốt Trương Vĩ sẽ nghĩ ngay đến Vương Kiến Phát, chứ không phải là Quách Bân.
Cũng như vậy, những điếm trưởng bên ngoài cũng có tổ chức nòng cốt của mình, những người này chịu đi theo điếm trưởng đến đây. Chứng minh quan hệ giữa bọn họ cũng không phải tầm thường, thái độ của điếm trưởng đối với tổ chức của mình so với đám người Trương Vĩ đương nhiên sẽ thân cận hơn.
Vương Mẫn cũng không biết điếm trưởng là người trong điếm, chính là người ngồi đối diện cô – Trương Vĩ, chứ không phải người ngoài, Vương Mẫn suy đoán như vậy làm Trương Vĩ có chút thất vọng, điều này chứng minh Vương Mẫn không nghĩ đến việc Trương Vĩ sẽ trở thành điếm trưởng của Nhã Uyển, hoặc nói cách khác là cô cho rằng Trương Vĩ không có năng lực!
Trương Vĩ sau khi trầm mặc một lát, cảm giác mình nên nói rõ một chút, thầm nghĩ.
- Hừ, Trương Vĩ tôi trong hai tháng có thế biến hóa lớn như vậy, đều là dựa vào năng lực của mình, cần phải quan tâm đến cái nhìn của người khác sao!
- Đúng rồi, lúc cô đi có để lại cho tôi một tờ giấy, phía trên ngoại trừ viết số điện thoại của Tô Phỉ ra, còn viết câu ‘Lần sau gặp mặt sẽ làm tôi thất kinh’ xem ra cô cũng biến hóa không nhỏ?
Trương Vĩ nói.
- Ah… Tôi đâu nghĩ đến nhanh như vậy đã gặp lại anh!
Nghe Trương Vĩ nhắc đến chuyện này, Vương Mẫn trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, nói.
- Vậy lúc trước cô đột nhiên quyết định nghỉ việc, là có nguyên nhân gì sao?
Trương Vĩ hỏi.
- Lúc trước, có một đồng nghiệp ở công ty môi giới đến tìm tôi, muốn cùng tôi chung vốn mở công ty môi giới, lúc đó tôi suy nghĩ cảm thấy đây cũng là một cơ hội, nên mới chấp nhận cùng họ nhập bọn.
Vương Mẫn trên mặt lộ ra một nụ cười khổ nói.
- Không nghĩ một tháng không gặp, cô đã làm đến bà chủ rồi, một lát nói gì thì tôi cũng phải đi đến công ty của mọi người xem mới được.
Nghe Vương Mẫn vừa mở công ty môi giới, Trương Vĩ trong mắt lóe lên một suy nghĩ, hắn hiện tại cũng muốn mở một công ty môi giới, đương nhiên hy vọng có thế từ chỗ Vương Mẫn học được chút kinh nghiệm.
- Được thôi, anh muốn đến thăm công ty chúng tôi, tôi sẽ tuyệt đối hoan nghênh.
Vương Mẫn trên mặt mang vẻ mong đợi, trịnh trọng nói:
- Nếu anh có thể khuyến khích Vương Kiến Phát cùng Quách Bân sang làm cho công ty chúng tôi, như vậy thì thật tốt!
- Ha ha ha!
Sau khi nghe lời nói của Vương Mẫn, Trương Vĩ không khỏi lắc đầu bật cười nói, náo loạn cả nửa ngày thì ra Vương Mẫn ôn chuyện cùng mình là giả, muốn nhân cơ hội này kéo mọi người nhập bọn mới là thật.
Trương Vĩ hiện tại đã trở thành điếm trưởng của Nhã Uyển, làm sao có thế dẫn theo thủ hạ của mình, đi đến làm việc cho công ty môi giới của Vương Mẫn, Trương Vĩ hiện tại cũng có chút tò mò, nếu như Vương Mẫn biết hắn trở thành điếm trưởng, biểu hiện của cô ta sẽ thế nào?