Phòng Thuật (Dịch) - Chương 303: Nghi thức khởi công (1)
Nghề môi giới bất động sản quan trọng nhất chính là khách hàng và phòng trống, về phương diện tìm phòng trống thì chỉ cần chịu bỏ thời gian tìm tư liệu về chủ sở hữu, thì tư liệu của các công ty môi giới sẽ rất nhiều, nhưng về phương diện khách hàng lại không giống vậy, chỉ có không ngừng phát triển tìm kiếm khách hàng, mới có thế tiến xa hơn trong nghề này.
Trương Vĩ cùng Diêu đại sư có thế nói là hợp tác cùng có lợi, mặc dù hai người lúc trước có chút hiềm khích, nhưng giờ lại cùng chung lợi ích, tuy không thế nói là bỏ qua hiềm khích lúc trước, nhưng ít ra lần này cũng coi như là chung sức hợp tác.
Diêu Thiến sau khi biết chuyện lần trước bị Trương Vĩ đùa giỡn, đối với Trương Vĩ thái độ trở nên lạnh lùng, đôi mắt to nhìn chòng chọc vào làm Trương Vĩ có chút phát lạnh, nên không lâu sau Trương Vĩ liền đứng dậy cáo từ, còn hai người Diêu đại sư cũng rời khỏi tiểu khu Nhã Uyển.
- Reng reng reng…
Trương Vĩ sau khi cáo từ Diêu Thiến và Diêu đại sư, mới vừa đi đến cửa môn điếm, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên.
Trương Vĩ từ trong túi quần lấy điện thoại ra, trên màn hình điện thoại, là số của Chu Bàn Tử, Trương Vĩ nhấn nút trả lời, nói:
- A lô, Bàn ca.
- Ừ, là tôi. Chu Bàn Tử ứng toàn thân, nói:
- Ngày mai khu đất trống công ty Duyệt Đạt mua bắt đầu khởi công xây móng, hai người chúng ta cùng đi xem sao.
- Ngày mai lúc nào xuất phát, tôi đến biệt thự Hương Giang chờ anh.
Trương Vĩ nói.
- Không cần đến biệt thự Hương Giang đâu, 10h sáng ngày mai cậu đến khách sạn Thiên Vũ đón tôi.
Chu Bàn Tử thở dài một hơi, nói.
-Bàn ca, anh sao không ở trong biệt thự, lại chạy đến khách sạn làm gì.
Trương Vĩ kinh ngạc nói.
- Cậu đừng hỏi nữa, bây giờ cũng không thế nói rõ ràng được. Hôm nào có thời gian chúng ta uống rượu rồi cùng nhau hàn huyên.
Chu Bàn Tử nói.
- Được, tôi biết rồi, ngày mai gặp.
Trương Vĩ sau khi nói xong liền cúp điện thoại, cảm giác Chu Bàn Tử có cái gì đó không đúng, dường như tâm tình có hơi sa sút.
Ngày hôm sau Trương Vĩ xin nghỉ phép, bởi vì 10h mới đi cùng Chu Bàn Tử, nên Trương Vĩ dậy trễ hơn bình thường một chút, chín giờ hơn mới rửa mặt xong, vừa từ phòng vệ sinh ra liền thấy Tô Phỉ đang ngồi trên ghế salon.
Tô Phỉ hôm nay ăn mặc rất đẹp, mái tóc màu đỏ dài ngang vai. Trên người mặc một áo T-shirt màu đen, phía dưới mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, bên cạnh còn đeo một túi nhỏ bằng da màu xám tro, dưới chân mang một đôi cao gót màu đỏ.
- Anh sao còn chưa đi, anh bình thường không phải hơn 8h đã đi làm rồi sao?
Tô Phỉ ngẩng đầu nhìn Trương Vĩ một cái, hỏi.
- Tôi hôm nay xin nghỉ.
Trương Vĩ ngồi xuống ghế salon bên cạnh Tô Phỉ, hỏi:
- Cô hôm nay ăn mặc như vậy, cũng không giống là đi làm nha!
- Thế nào, đẹp không?
Sau khi nghe được lời nói của Trương Vĩ.
Tô Phỉ đứng dậy, ưỡng ngực. Vểnh vểnh chân lên, tạo ra một tư thế khiêu gợi hỏi.
- Đúng vậy, quá xinh đẹp.
Trương Vĩ quan sát từ trên xuống, thấy Tô Phỉ ăn mặc vô cùng hấp dẫn, gật gật đầu, nói.
- Tôi hôm nay phải tham gia một hoạt động bất động sản lớn, đương nhiên phải ăn mặc thật xinh đẹp rồi, nói không chừng còn có thế chụp được nhiều ảnh?
Tô Phỉ thích thú nói.
- Cái hoạt động gì vậy?
Trương Vĩ hiếu kỳ nói.
- Không thế nói cho anh được, anh bây giờ cũng chỉ là thân phận thấp kém. Cho dù có nói anh cũng không theo vào được, chỉ có những trùm bất động sản mới có thế đi.
Tô Phỉ giơ giơ lên cằm, kiêu ngạo nói.
- Tôi vì tranh lấy cái vé đến hoạt động, mà đã bỏ ra nửa tháng lương để mời cơm khách, không biết có bao nhiêu người hâm mộ đấy?
- Quên đi, coi như tôi chưa hỏi gì.
Trương Vĩ lắc lắc đầu, dường như nhớ ra cái gì đó. Hỏi:
- Đúng rồi, lúc trước tiễn Văn Phương, tại sao cô ấy lại nói cô có chút kỳ quái?
- Kỳ quái? Tôi có cái gì kỳ quái chứ.
Tô Phỉ có chút mất tự nhiên nói.
- Phải không? Vậy cô tại sao gặp cô ấy lại táy máy tay chân, không phải có niềm đam mê háo sắc đấy chứ.
- Anh nói vớ vẩn! Tôi sao lại có niềm đam mê ấy chứ.
Tô Phỉ trừng mắt nhìn Trương Vĩ một cái. Có chút bất mãn nói:
- Anh chẳng phải suốt ngày nhìn ngực với đùi của tôi sao? Tôi cũng không nói gì anh đúng không?
- Đàn ông nhìn phụ nữ không phải rất bình thường sao? Cô dám mặc, tôi sao không dám nhìn? Cũng không thế bảo tôi cố ý trốn tránh cô được.
Trương Vĩ cười nói.
Tô Phỉ ăn mặc vô cùng hấp dẫn, lúc trước vài lần xoay mình rót nước, cái mông có thế lộ ra nửa vòng tròn, ngay từ đầu Trương Vĩ còn cố ý dời tầm mắt, sau đó hắn phát hiện Tô Phỉ cũng không ngại, nên tự nhủ một đại nam nhân có gì mà phải sợ, ngược lại né tránh lại trở thành kẻ làm kiêu.
- Vậy tôi và Văn Phương đều là nữ nhân, hai nữ nhân cãi nhau ầm ĩ thì có cái gì kỳ quái đâu.
Tô Phỉ không cam lòng yếu thế nói.
- Vậy cô cũng không thế bức bách người ta tắm cùng cô?
- Bạn bè với nhau tắm cùng không phải rất bình thường sao?
Tô Phỉ chớp chớp mắt nhìn Trương Vĩ, ném một cái mị nhãn, cười duyên nói:
- Nói không chừng ngày nào đó tôi cũng có thế tắm chung với anh!
- Ha ha…
Nghe được lời nói của Tô Phỉ, Trương Vĩ lắc đầu bật cười.
- Không nhiều lời với anh, tôi phải đi ra ngoài làm việc rồi.
Tô Phỉ quẳng xuống một câu, cầm bao tay của mình lên, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà.
Tô Phỉ đi chưa được bao lâu, Trương Vĩ cũng thu xếp, lái xe BMW đến khách sạn Thiên Vũ, Trương Vĩ trên đường gọi cho Chu Bàn Tử một cú điện thoại, vừa lái xe đến nơi, Chu Bàn Tử cũng vừa lúc đang chờ trước cửa khách sạn.