Phòng Thuật (Dịch) - Chương 336: Cái đồ lọc lõi. (2)
- Lông mao còn chưa mọc hết, còn muốn bay?
Trương Vĩ cười nhạo nói.
- Lời này của ngươi nghe thế nào cũng không được tự nhiên nha!
Lý Mộng Phi gương mặt thâm độc thầm nói:
- Anh có cùng ta cùng tắm hay không, làm sao biết được long mao tôi chưa mọc hết?
- Thật xin lỗi nha! Để cho hai vị huynh đệ đợi lâu.
Ngay lúc hai người đang tán gẫu nhàn thoại, một nam nhân chừng bốn mươi tuổi đi tới, nam nhân vóc người ngũ đoản, tướng mạo bình thường, để đầu trọc, giọng nói ồm ồm .
- Vương tiên sinh ngài khỏe chứ, tôi là Trương Vĩ Công ty Trung Thông. Rất vui có thể được gặp ngài.
Trương Vĩ đứng dậy, cười nói.
- Không cần khách khí. Chúng ta ngồi xuống nói.
Vương Siêu đối với Trương Vĩ phất tay áo, Trương Vĩ ngồi xuống ghế bên cạnh, nói.
- Trương điếm trưởng, cậu cảm thấy cửa hàng này của ta thế nào nha? Song phương mới vừa ngồi xuống ghế, còn không đợi Trương Vĩ lên tiếng nói chuyện, Vương Siêu đã mở miệng cất tiếng hỏi.
- Cửa hàng ở mặt tiền vị trí phồn hoa, khách hàng doanh môn, đồ sưu tầm tinh mỹ, đa dạng, Vương lão bản chắc là tài nguyên cuồn cuộn rồi chứ hả!
Trương Vĩ cười nói.
- Tạm được, mọi người cùng nhau buôn bán kiếm tiền.
Vương Siêu lau đầu trọc một cái. Nhẹ nói:
- Cái nghề này của chúng ta có một thuyết pháp nói “Một năm không khai trương, khai trương ăn ba năm”.
- Một điểm này thật ra so với nghề môi giới bất động sản chúng ta có điểm giống.
Trương Vĩ cười một cái nói, thản nhiên không đổi sắc dẫn tới đề tài phương diện bất động sản.
- Phương diện bất động sản tôi không hiểu lắm, nhưng cậu nếu có thế giới thiệu khách hàng cho ta, chỉ cần có thế dựa dẫm vào ta chơi đồ cổ, dựa theo giá đồ cổ sau cùng trích phần trăm 3%~10%, thấy sao?
Vương Siêu nhướng cổ. Nhìn lướt qua chung quanh, nhỏ giọng nói.
- Vậy những đồ cổ này đáng giá bao nhiêu tiền nha? Hơn nữa giá bán ra sau cùng đại khái là bao nhiêu?
Lý Mộng Phi hiếu kỳ nói.
- Mấy ngàn NDT cho đến mấy chục triệu NDT đều có, chỉ xem ngươi có năng lực giới thiệu khách hàng hay không.
Vương Siêu giới thiệu.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Vương Siêu không cho thuê nhà, hơn 30 cái nhà cho thuê rất phiền toái, còn không bằng tinh lực đặt trên công việc, chỉ cần có thế bán ra một món đồ cổ đắt giá đã hơn nhiều. Một năm tiền mướn phòng đã có liền, còn không cần lãng phí tâm tư gì khác.
- Mấy chục triệu NDT! Nếu như trích phần trăm 10% chính là mấy triệu, vậy không phải tôi sẽ có Ferrari sao?
Lý Mộng Phi trong mắt lóe lên một chút tinh quang, thầm nói.
- Huynh đệ, các người yên tâm đi. Lão ca tôi làm cái nghề này đã đã nhiều năm như vậy, chỉ cần các ngươi giới thiệu cho ta khách hàng. Tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi các người.
Vương Siêu mê hoặc nói.
- Vương ca, ngài yên tâm, chỉ cần có khách hàng nhu cầu này, chúng tôi nhất định giới thiệu đến tiệm bán đồ cổ cho ngài.
Trương Vĩ bảo đảm nói.
- Hắc hắc, vậy lão ca tôicảm ơn trước vậy.
Vương Siêu chắp tay cười nói.
Đối với câu vừa mới nói của Trương Vĩ, Vương Siêu thật ra cũng không hoài nghi, hắn đều đã nói rõ chỗ tốt, cho dù là có đồng ý trích phần trăm được bản thân mình, hắn đoán chừng hai người này cũng sẽ đem chuyện này nhớ ở trong lòng.
- Vương ca, chuyện hợp tác chúng ta nói xong rồi, ngài xem có phải là … nói chuyện ủy thác độc quyền một chút hay không!
- Reng reng reng…
Trương Vĩ lời còn chưa nói hết, đã bị một tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt, Vương Siêu lập tức đứng dậy, gương mặt áy náy nói: –
- Trương điếm trưởng, thật xin lỗi nha! Tôi ra ngoài nghe điện thoại.
- Lão lọc lõi!
Thấy được Vương Siêu đi tới một bên như làn khói, Trương Vĩ không khỏi thầm mắng một câu, cũng hiểu rõ Hứa Kiệt tại sao nói đối phương rất không thành thật, dù gặp mặt nói chuyện cũng vô ích.
Song phương sau khi gặp mặt Vương Siêu chủ động đặt câu hỏi, sau đó một mực nắm giữ quyền chủ động nói, chờ đến nói xong chuyện hợp tác khách hàng rồi, không đợi Trương Vĩ đưa ra việc ủy thác độc quyền, đối phương mượn lí do nghe điện thoại di động rời khỏi.
- Vĩ ca, anh vừa rồi mắng hắn là lão lọc lõi, có phải là hắn cố ý mượn điện thoại bỏ chạy hay không!
Lý Mộng Phi hỏi.
- Ừ.
Cú điện thoại này đến thật trùng hợp, Trương Vĩ không tin thật sự có người gọi điện thoại cho hắn, đoán chừng hẳn là cài đặt giả lập có điện, phần lớn điện thoại di động hạng sang đều có tính năng này, mà Trương Vĩ cũng từng dùng qua loại phương pháp này, có thế nói là độn thuật cả trăm lần thử đều linh nghiệm cả trăm lần.
- Vĩ ca, vậy nếu như thực sự có khách hàng mua nhà muốn mua đồ cổ, anh có giới thiệu đối phương tới nơi này hay không!
- Có thế, có thế kiếm tiền mà!
Trương Vĩ có chút bất đắc dĩ nói, đây cũng là chỗ cao minh của đối phương, đã đem ích lợi lớn xếp đặt ra, mặc dù Trương Vĩ đối bản thân của hắn bất mãn, cũng sẽ không bỏ qua tiền được, vì có thế thu được trích phần trăm, vẫn sẽ giúp đối phương giới thiệu khách hàng.
Vương Siêu sau khi lợi dụng điện thoại rời khỏi, nói chuyện điện thoại xong lại đi tiếp đãi khách hàng, Trương Vĩ mặc dù có lòng tiếp tục cùng đối phương hiệp đàm, nhưng cũng không thế trực tiếp quấy rầy đối phương làm việc, chỉ có thế cùng Lý Mộng Phi câu được câu không nói chuyện phiếm, lần chờ này gần tới hai mười phút đồng hồ.
- Vĩ ca, chúng ta cũng chờ hơn 20 phút rồi, rốt cuộc còn phải đợi bao lâu nha?
Lý Mộng Phi thở dài một hơi, có chút không nhịn được nói.
- Bình tĩnh một chút chớ nóng vội, Vương lão bản không phải đang tiếp đãi khách hàng sao?
- Khách hàng trong tiệm này một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng, khi nào là đỉnh đầu nhỉ!
Lý Mộng Phi trừng thân ảnh của Vương Siêu, có chút bất mãn nói.
Không chỉ Lý Mộng Phi có vẻ không nhịn được, Trương Vĩ trong lòng cũng có chút khó chịu, Vương Siêu này rõ ràng là gạt qua hai người, căn bản cũng không nguyện ý nói chuyện ủy thác độc quyền, nhưng Trương Vĩ đã mạnh miệng nói ra ngoài, cũng không thế ủ rủ âu sầu rời khỏi!
- – – – – oOo- – – – –