Phòng Thuật (Dịch) - Chương 335: Cái đồ lọc lõi. (1)
Trương Vĩ sở dĩ cùng Hứa Kiệt so tài, là muốn đè vẻ ngạo khí này của hắn xuống, Hứa Kiệt không phải tự nhận là nghiệp vụ năng lực rất mạnh sao, cảm thấy cái hợp đồng ủy thác độc quyền này ký không được sao? Trương Vĩ chính là muốn tại phương diện mà hắn am hiểu nhất đánh bại hắn.
Trương Vĩ làm như vậy không phải vì tranh khí phách, còn bởi vì loại ý nghĩ này của Hứa Kiệt không phải ngoại lệ, mà là hiện tượng hết sức phổ biến trong nghề trung gian môi giới, rất nhiều nghiệp vụ viên so với Trương Vĩ tuổi tác cao hơn, có tư cách hơn, Trương Vĩ nếu như làm tới quản lí khu vực, hắn sẽ phải đối mặt bị nghi ngờ nhiều hơn.
Trương Vĩ nếu muốn lãnh đạo những nghiệp vụ viên già dặn kinh nghiệm kia, nhất định phải biểu hiện ra đủ năng lực, chỉ có khiến bọn họ cảm thấy Trương Vĩ làm được, cảm thấy Trương Vĩ so với bọn họ năng lực mạnh hơn, cảm thấy Trương Vĩ có thế dẫn bọn họ kiếm tiền, bọn họ mới có thế từ trong lòng tôn kính Trương Vĩ.
Hơn nữa nói thành chuyện hợp đồng ủy thác độc quyền này, có thế tăng lượng ký hợp đồng cùng công trạng của môn điếm lên, đối với việc thăng chức quản lí khu vực của Trương Vĩ có trợ giúp rất lớn, thế nên Trương Vĩ mới coi trọng cái này hợp đồng như vậy.
Chức vị quản lí khu vực này là một củ cải trắng gài bẫy, một khi Trương Vĩ bỏ lỡ cơ hội thăng chức lần này, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không có không gian tấn thăng, sự nghiệp phát triển của Trương Vĩ nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Sáng hôm sau, Trương Vĩ muốn lấy số điện thoại di động từ chỗ Hứa Kiệt, bấm máy gọi điện thoại cho ông chủ lớn Vương Siêu, xác định thời gian cùng địa điểm gặp mặt một chút.
- Xin chào, người là Vương tiên sinh chứ hả.
- Là tôi, anh là vị nào?
Nam nhân trong điện thoại nói.
- Tôi là điếm trưởng Công ty Trung Thông – Trương Vĩ, lúc trước tôi có trao đổi cùng ngài một lần.
Trương Vĩ nói.
- À, ta nhớ ra rồi. Anh tìm ta có chuyện gì không?
- Ta muốn cùng ngài gặp mặt, nói chuyện ủy thác độc quyền phòng nguyên một chút.
- Trương điếm trưởng không cần phải … như vậy. Tôi đã nói với tiểu Hứa rất rõ ràng, tôi cũng không tính ủy thác nhà cho công ty các ngươi.
- Không riêng gì nói chuyện ủy thác độc quyền, tôi nghe Hứa Kiệt nói ngài ở Phan Gia Viên có mở một tiệm bán đồ cổ, còn tôi đối đồ cổ cũng rất có hứng thú, đang muốn tìm ngài gặp mặt thỉnh giáo một chút.
- Trương điếm trưởng, ta thấy ngài là dương đông kích tây, miệng không đúng tâm rồi chứ hả.
Vương Siêu cười nói.
- Này ngài nói oan uổng cho tôi rồi, tôi rất thành tâm thỉnh giáo với ngài.
Trương Vĩ cười một cái nói, tuy rằng Vương Siêu một lời vạch trần động cơ của hắn. Nhưng hắn cũng không có chút nào lúng túng, tiếp tục khuyên nhủ.
- Thật ra, trong ngành kinh doanh bất động sản cũng có rất nhiều khách hàng lớn thích đồ cổ, ta cảm thấy được mọi người sau này sẽ có cơ hội hợp tác.
- Ồ
Vương Siêu ồ nhẹ lên một tiếng, trầm ngâm một lát nói:
- Anh nói câu này thật ra có chút ý tứ.
- Chúng ta tới điếm của ngài hiệp đàm, không mất nhiều thời gian của ngài, cũng sẽ không ảnh hưởng đến công việc của ngài.
Trương Vĩ nói.
- Vậy anh xế chiều hôm nay đến đây đi. Chúng ta có thế nói chuyện hợp tác một chút.
Vương Siêu tuy rằng đồng ý gặp mặt hiệp đàm, nhưng chỉ nói là khách hàng hợp tác, cũng không nói việc ủy thác độc quyền.
- Tốt, chúng ta hẹn hai giờ chiều nay, ngài thấy thế nào?
- Có thế, tôi có khách hàng cần phải tiếp đãi. Tạm thời như vậy đi.
Vương Siêu nói một câu, lập tức ngắt máy, mà còn Trương Vĩ cũng dựa vào ghế thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đối phương vẫn không có ý ủy thác độc quyền, nhưng ít ra tranh thủ cơ hội cùng đối phương diện nói chuyện.
Phan Gia Viên ở Đông Tam Hoàn tại thủ đô diện tích vạn thước vuông. Thị trường chia làm khu hàng vỉa hè, khu xây nhà cổ, khu đồ dùng cổ điển, khu sưu tầm hiện đại, khu tượng điêu khắc đá khắc, khu phục vụ ăn uống cùng với khu kinh doanh.
Hai giờ chiều. Trương Vĩ dẫn Lý Mộng Phi cùng chạy tới Phan Gia Viên, đứng ở cửa chính Phan Gia Viên nhìn vào có thế thấy được. Chính là xếp hàng chi chít ở cùng một quầy hàng, mỗi một gian hàng trên đều bày biện trên trăm mấy chục cái vật kiện, đồ sứ, đồ đồng thau, đồ gốm, thiết khí, đồ gỗ, văn phòng tứ bảo cái gì cần có đều có.
Dựa theo địa chỉ Hứa Kiệt nói cho hai người, tìm được Vương Siêu chính là cái tiệm bán đồ cổ kia, tiệm bán đồ cổ diện tích rất lớn, trong phòng cũng để các loại vật phẩm sưu tầm, so với phía ngoài những thứ trên hàng vỉa hè càng thêm tinh mỹ.
Tiệm bán đồ cổ này làm ăn tốt xấu không nói, ít nhất nhân khí đủ vượng, mấy nhân viên cửa hàng ăn mặc gọn gàng phục sức cổ trang, đang thao thao bất tuyệt giới thiệu cho những khách cũ vật phẩm trong điếm, mà còn một nhân viên cửa hàng cũng hướng về hai người đi tới.
- Hai vị tiên sinh, hoan nghênh quang lâm.
- Xin chào, xin hỏi Vương Siêu tiên sinh có ở đây không?
Trương Vĩ hỏi.
- Vậy là tìm lão bản chúng tôi, hai vị tiên sinh tìm lão bản của chúng tôi có chuyện gì không?
Nhân viên cửa hàng tò mò hỏi.
- Tôi là Trương Vĩ Công ty Trung Thông, cùng Vương tiên sinh hẹn gặp mặt lúc hai giờ chiều.
- Xin hai vị ngồi ghế nghỉ ngơi một chút, tôi đi thông báo cùng lão bản chúng tôi một tiếng.
Nhân viên cửa hàng chỉ chỉ ghế ngồi bên cạnh, nói.
- Tốt,cảm ơn nhiều. Nhìn nhân viên cửa hàng sau khi về phía sau rời khỏi, Trương Vĩ cùng Lý Mộng Phi ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nhìn xem các loại vật phẩm sưu tầm trong phòng.
- Vĩ ca, ta thấy mở tiệm bán đồ cổ cũng không tệ, không chỉ mình có thế chơi, còn có thế kiếm tiền.
Lý Mộng Phi trừng to hai mắt, từ sau khi vào tiệm bán đồ cổ, cũng có chút không đủ dùng.
- Có thế nha! Dù sao nhà ngươi có tiền, muốn làm gì cũng được mà.
Trương Vĩ cười nói.
- Vĩ ca, anh cũng không nên coi thường tôi, tôi cũng không phải là loại người ăn ngon lười biếng, tôi muốn dùng năng lực của mình xây dựng sự nghiệp.
Lý Mộng Phi phùng mang trợn mắt, thành 45 độ sừng hướng lên trời nhìn lên, thần tình nói.
- Có khí phách, đáng được ken ngợi!
Trương Vĩ cười một cái nói, chỉ có điều ngữ khí lại thêm một chút ngoạn vị.
- Thôi đi pa ơi…, anh còn đừng không tin.
Lý Mộng Phi gương mặt không phục nói:
- 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, nói không chừng sau này tôi còn có thế làm lãnh đạo của anh, đến lúc đó anh thấy tôi, còn phải kêu một tiếng “Phi ca” .