Phòng Thuật (Dịch) - Chương 338: Khua môi múa mép (2)
Nghề đồ cổ vàng thau lẫn lộn, muốn lăn lộn ở cái nghề này, nhất định phải có thế tám mặt linh động, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, còn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng như Vương Siêu vừa khéo là người như thế, thấy được Lý Mộng Phi kinh tế năng lực không tệ, không khỏi lại nổi lên tâm tư gì khác.
- Tiểu huynh đệ, ta xem cậu rất cơ trí đấy, làm môi giới bất động sản rất đáng tiếc, có nghĩ tới làm cái nghề đồ cổ này hay không.
Vương Siêu chuyển đề tài câu chuyện, nói.
- Vương lão bản,cảm ơn hảo ý của ngài nhiều, tôi tạm thời không có tính toán đó.
Sau khi nghe được lời nói của Vương Siêu, Lý Mộng Phi cảm giác có chút không nói nên lời, bản thân mình cùng hắn nói chuyện ủy thác độc quyền, nói nhiều lời hồi lâu còn chưa nói tới vấn đề chính, hắn hiện tại lại muốn dụ dỗ mình đổi nghề.
- Tiểu huynh đệ, cậu đừng vội cự tuyệt sao? Đi theo lão ca đến đây, cho ngươi xem một thứ tốt.
Vương Siêu gương mặt thần bí nói.
Cái lão lọc lõi Vương Siêu này trượt không nương tay, nếu không cũng không có khả năng lăn lộn ở giới cổ ngoạn lên như diều gặp gió, bàn về dụ dỗ người bản lãnh so với Trương Vĩ còn mạnh hơn, hai người nói chuyện bất tri bất giác đều do Vương Siêu chủ đạo, làm cho Lý Mộng Phi đều không thế nào lên tiếng cự tuyệt.
Vương Siêu dẫn Lý Mộng Phi tới cạnh một cái giá gỗ, từ trên giá thận trọng lấy xuống một cái tượng điêu khắc gỗ, đặt lên một bên thành bàn, hỏi:
- Tiểu huynh đệ, ngươi biết đây là vật gì không?
- Vương lão bản, chúng tôi là nói chuyện ủy thác độc quyền với ngươi, vì sao anh dẫn ta tới tượng điêu khắc gỗ.
Lý Mộng Phi nhíu mày, nói.
- Tiểu huynh đệ, ngươi là mới làm nghiệp vụ rồi chứ hả?
Vương Siêu cười hắc hắc nói:
- Muốn làm nghiệp vụ, thì trước phải kết giao bằng hữu, chỉ cần có thế hàn huyên cùng mọi người, chuyện gì cũng đều làm tốt!
- Ra, để lão ca lấy cho ngươi xem cái điêu khắc gỗ đàn hương này một chút, cái này “Bảo bối” năm đó vua Càn Long đã dùng qua.
Vương Siêu vỗ vỗ bả vai Lý Mộng Phi, nói.
Vừa nghe là bảo bối vua Càn Long đã dùng qua, Lý Mộng Phi thật là có chút tò mò, nhìn Vương Siêu lấy ra một cái tượng điêu khắc gỗ nữa, cái tượng điêu khắc gỗ này cao hơn hai mươi thước, toàn thân nâu, hình dáng như sừng tê giác vậy, phía trên còn khắc đồ án tinh xảo.
Đồ án điêu khắc vô cùng tinh tế tỉ mỉ, mấy cô gái tóc dài, thân thế thướt tha, thân quấn sa mỏng, trò chơi trong ao, nhưng lại tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, hút vào trong miệng mũi khiến cho cả người thoải mái.
- Cái điêu khắc gỗ đàn hương này gọi là “Quần phi công dục đồ” là năm đó vua Càn Long sai người điêu khắc đấy, hơn nữa trong bức họa này có nữ tử, vua Càn Long yêu thích nhất- Tần Phi.
Vương Siêu đối với Lý Mộng Phi chớp chớp mắt, cười hắc hắc nói.
- Cũng không tệ lắm nha.
Lý Mộng Phi lạnh nhạt nói, hắn hiện tại cũng hiểu được, Vương Siêu này kéo hắn sang xem là giả, chủ yếu hơn chính là muốn hắn mua đồ cổ.
- Há không chỉ là từng đó đâu nha! Vật này còn có tác dụng tráng dương.
Vương Siêu nói.
- Thiệt hay giả nha, ông không lừa tôi chứ!
Lý Mộng Phi gương mặt nghi ngờ cất tiếng hỏi.
- Năm đó vua Càn Long cứ đặt nó ở đầu giường, cả đêm lâm hạnh với mấy cô Tần phi mà cũng không thành vấn đề, cậu sờ thử chất liệu nàyxem, cậu nhìn công phu chạm trổ này xem, cậu ngửi thử cái mùi thơm này xem, có thế là giả dối được sao?
Vương Siêu dụ dỗ.
- Ừ, quả thật rất thơm.
Lý Mộng Phi cầm tượng điêu khắc gỗ lên cẩn thận thưởng thức một phen, gật đầu nói.
- Đây là một loại gỗ đàn hương đặc thù, nó phát ra mùi hương thiên nhiên, có thế làm cho nam nhân hùng phong hừng hực, lành lâu càng bền chặt.
Vương Siêu cười nói.
- Tôi còn trẻ như vậy không cần.
Lý Mộng Phi sắc mặt đỏ lên, buông tượng gỗ đàn hương xuống, phất tay áo, nói.
- Tiểu huynh đệ, ngươi đây không hiểu.
Vương Siêu lắc lắc đầu, giọng điệu một người từng trải nói:
- Nam nhân có bản lãnh đều là “Trong nhà hồng kỳ không ngã, phía ngoài thải kỳ bay nhẹ nhàng” .
- Cậu mua vật này tuyệt đối sẽ không hối hận, hơn nữa để lỡ dịp này, sẽ không còn có dịp nào khác nữa đâu.
Vương Siêu đưa ngón tay cái lên nói.
- Đồ cổ vật này tôi không hiểu lắm, chúng ta hay là nói chuyện ủy thác độc quyền trước đi.
Lý Mộng Phi lắc lắc đầu, nói.
Lý Mộng Phi chính là mười bảy mười tám tuổi tuổi, đối với những thứ này thật đúng là có chút ít hứng thú, hơn nữa gia đình hắn điều kiện giàu có, chỉ cần là thích thứ gì đó thì giá cả không thành vấn đề, trong lòng thật đúng có một chút ý nghĩ như vậy, nhưng mà cũng may hắn vẫn còn coi như có chút sức đề kháng, cũng không trả lời chắc chắn với Vương Siêu.
- Tiểu huynh đệ, cậu đừng vội nha! Tôi cho cậu xem một thứ tốt.
Vương Siêu từ một bên trên kệ, lấy ra một bộ vòng tay Phỉ Thúy, nói:
- Này là năm đó Myanmar tiến vào hiến tặng cho Từ Hi thái hậu đấy, mỹ dung dưỡng nhan, ích thọ duyên niên, thủy tinh chủng đế vương lục!
- Cậu nếu mua nó về cho thân thuộc hoặc là bạn gái, tuyệt đối sẽ làm cho các nàng vui mừng khủng khiếp rồi.
..
Vương Siêu sau khi nhận định Lý Mộng Phi là người có tiền, lại bắt đầu khua môi múa mép hướng về hắn chào hàng đồ cổ, Trương Vĩ thấy hai người ở đó nói nhỏ, nhưng cũng không như là bàn chuyện ủy thác độc quyền, đang chuẩn bị đứng lên đi tìm hỏi một chút, nhưng Lý Mộng Phi lại chạy tới.
- Vĩ ca, anh có đem theo tiền trên người không?
Lý Mộng Phi hỏi.
- Mang tiền? Làm sao vậy?
Trương Vĩ nhíu mày, kinh ngạc hỏi.
- Anh không phải nói bản thân mình hiểu đồ cổ sao? Có thứ này anh giúp ta xem một chút.
Lý Mộng Phi gương mặt hưng phấn nói.
- Cậu không phải là đi nói chuyện ủy thác độc quyền sao? Tại sao lại nổi lên mê đồ cổ rồi!
Trương Vĩ nhíu mày, hỏi:
- Tình huống như thế nào?
- – – – – oOo- – – – –