Phòng Thuật (Dịch) - Chương 339: Thật giả (1)
- Vĩ ca, vừa rồi Vương lão bản giới thiệu cho tôi hai món đồ cổ. Tôi cũng cảm thấy có ý nghĩa, hay là anh cũng qua xem thử một chút đi.
Lý Mộng Phi nói.
Gia đình Lý Mộng Phi điều kiện giàu có, thú tiêu tiền nổi lên là tiêu tiền như nước, bị Vương Siêu khua môi múa mép dụ dỗ, thật đúng là có chút động lòng, chẳng qua là trên tay hắn thật đúng là không mang tiền, cho nên mới chạy tới hỏi ý Trương Vĩ, thuận tiện nhờ Trương Vĩ đánh giá giúp hắn.
- Ý cậu là Vương lão bản chào hàng đồ cổ với cậu?
Trương Vĩ suy đoán.
- Đúng vậy, tôi thật ra chỉ là mưu cầu chút thú vị mà thôi.
Thấy bộ dạng của Lý Mộng Phi có chút rất muốn thử, Trương Vĩ làm gì không biết hắn đã động lòng, lắc lắc đầu cười khổ nói:
- Xem ra thật đúng là xem thường Vương lão bản này rồi, nếu không ký thành hợp đồng ủy thác độc quyền, ngược lại còn ôm vài món đồ cổ trở về, tôi không bị người khác cười chết đi thôi!
- Được, tôi đi cùng cậu qua xem một chút, hỏi Vương lão bản một chút kiến thức về đồ cổ.
Lý Mộng Phi mặc dù có chút động lòng, nhưng thật sự bảo hắn móc tiền ra trả, hắn đúng là có chút do dự. Hiện giờ Trương Vĩ có thế qua đó xem đánh giá thử, ít nhất có thểm một người để thương lượng.
- Vương lão bản, ngài thật đúng là có bản lãnh nha! Tôi tìm ngài nói chuyện độc quyền ủy thác, ngài trái lại chào hàng đồ cổ với nghiệp vụ viên của tôi.
Trương Vĩ đi tới bên cạnh Vương Siêu, cười nói.
- Trương điếm trưởng, lời này của cậu nói không đúng rồi, cũng không thế chỉ cho phép Cháu quan phóng hỏa, dân chúng cũng được đốt đèn chứ hả?
Vương Siêu giả vờ cả giận đáp.
- Hơn nữa, tôi giới thiệu cho tiểu Phi huynh đệ này là món bảo vật trấn giữ cửa hàng của chúng tôi. Nếu không phải là hai người chúng tôi trò chuyện hợp ý, tôi còn không nỡ bán cho cậu ấy đâu.
- Nếu như đã là bảo vật trấn điếm, có thế cho tôi mở rộng tầm mắt một chút hay không? Nếu là đồ tốt, tôi sẽ khuyên hắn mua lấy.
Trương Vĩ đề nghị.
- Chuyện này dĩ nhiên không thành vấn đề rồi, Trương điếm trưởng ngài qua bên này.
Vương Siêu đưa tay mời thỉnh, chỉ về cái bàn bên cạnh.
Lúc nói chuyện ủy thác độc quyền, Vương Siêu là khách hàng của Trương Vĩ, nếu so với Trương Vĩ còn chủ động hơn, nhưng bây giờ nói chuyện về đồ cổ, Trương Vĩ và Lý Mộng Phi ngược lại trở thành khách hàng của Vương Siêu, Vương Siêu đối với hai người có vẻ càng thêm khách khí.
Trương Vĩ nhìn đến cái bàn bên cạnh, phía trên có đặt tượng gỗ điêu khắc bbằng đàn hương và cái vòng tay Phỉ Thúy đó. Hắn đi tới bên cạnh bàn, cầm tượng gỗ đàn hương kia lên, dò xét cẩn thận một phen, đồng thời cũng ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt.
Đối với nghề đồ cổ, Trương Vĩ thật đúng là có chút hiểu biết, tuy không tính là vô cùng tinh thông, cũng không có kinh nghiệm thực tế gì, nhưng cũng nắm rõ một số kiến thức và lý luận, nhưng trước mặt Vương Siêu cũng không dám múa rìu qua mắt thợ.
Trương Vĩ không những chủ động đi tìm hiểu nghề đồ cổ, mà còn đi thăm dò tư liệu về đánh bạc và phong thủy sư. Hắn sở dĩ đi chọn tìm hiểu ba cái nghề này, bởi vì ba nghề này đều sử dụng chiến tranh tâm lí, còn Độc Tâm Thuật của hắn vừa khéo có điều kiện phát huy tác dụng.
Nghề chính của Trương Vĩ là bất động sản.
Nhưng hắn hiện giờ căn cơ nền móng quá cạn, nhất định phải nhanh chóng tích lũy tài phú cùng quan hệ. Trong khi đó, ba cái nghề này vừa khéo lại có thế trợ giúp hắn, hơn nữa có thế trưởng thành trong thời gian ngắn, có thế phụ trợ sự nghiệp mua bán nhà đất của hắn phát triển nhanh hơn.
Trương Vĩ tuy có Độc Tâm Thuật, nhưng không có năng lực nhận diện đồ cổ thiệt hay giả, do đó hắn chỉ có thế căn cứ vào ý nghĩ của người bán ra, để phán đoán xem đồ cổ này là thật hay giả. Nếu người bán ra đã biết vật phẩm là thật hay giả, Trương Vĩ không thế tự nhiên vớ được món hời khơi khơi được.
Vì thế cho nên trong nghề đồ cổ này, Trương Vĩ xác định kiếm không được nhiều tiền, nhưng người chơi đồ cổ phần lớn đều có tiền, hắn nếu có thế giúp bọn họ phân biệt tính thật giả của những món đồ này, song phương tự nhiên có thế trở thành bằng hữu, có thế lợi dụng cái nghề này để gia tăng mối quan hệ.
Còn cái nghề đánh bạc, Trương Vĩ tạm thời còn chưa tiếp xúc qua, nhưng mà Chu Bàn Tử có nhắc tới với hắn, kinh thành cũng có một sòng bạc ngầm, còn nói có cơ hội sẽ dẫn hắn đi cho biết một chút. Trương Vĩ ít nhiều có chút mong đợi, đây coi như là một con đường nhanh chóng tích lũy vốn.
Cái nghề thầy phong thủy này, Trương Vĩ cũng là dùng để tạo mối quan hệ, hơn nữa hắn đã có quan hệ cùng Diêu đại sư, còn có thế nhờ Diêu đại sư giới thiệu khách hàng cho mình, chỉ có điều tạm thời đối phương còn chưa liên lạc với hắn.
- Vương lão bản, lai lịch cái tượng gỗ này, ngài có thể giới thiệu một chút được không?
Trương Vĩ nói.
- Nên phải thế.
Vương Siêu cười một cái nói.
Ngay vào lúc Trương Vĩ quan sát tượng gỗ đàn hương, Vương Siêu một mực quan sát Trương Vĩ, chỉ cần từ quá trình Trương Vĩ tra xét tượng gỗ, ông ta cũng có thế thấy Trương Vĩ không phải là tay sành sỏi trong nghề, hoặc là nói không có quá nhiều kinh nghiệm chơi đồ cổ.
- Cái tượng gỗ đàn hương này là món vật trong thời Càn Long, hơn nữa nó xuất xứ từ tay đại sư của cung đình, sử dụng gỗ đàn hương thượng hạng, tuyệt đối là món tinh phẩm trong các tượng gỗ.
Vương Siêu vừa nói, vừa lật tượng gỗ qua một bên, nói tiếp:
- Phía trên này còn có khắc năm “Đại Thanh Càn Long niên chế” .
Vương Siêu tuy rằng giới thiệu vô cùng chân thành, nhưng Trương Vĩ không hề xem niên khoản, mà là nhìn vào ánh mắt của ông ta, chỉ thấy Vương Siêu đang thầm nghĩ:
“Món đồ này đúng là tạo ra trong thời Càn Long đấy, chỉ có điều chất liệu của nó cũng không phải là gỗ đàn hương, mà là trước hết sử dụng màu nhuộm, sau đó dùng mùi hương nhân tạo ngâm tẩm, đạt đến mục đích giả mạo gỗ đàn hương.”
Sau khi nhìn thấy được ý nghĩ của Vương Siêu, Trương Vĩ cũng không lập tức vạch trần, mà là nhận lấy gỗ đàn hương từ trong tay Vương Siêu, lần nữa cẩn thận đánh giá một phen, rồi sau đó đưa lên mũi ngửi một cái, nói:
- Vật này của ngài đúng là món vật lâu đời!
- Đúng nha, vật này còn có hiệu quả tráng dương bổ âm nữa đó.
Sau khi nghe được lời nói của Trương Vĩ, Vương Siêu cười một cái, lộ ra một bộ dạng tràn đầy tự tin.
Cái tượng gỗ này ba phần thật, bảy phần giả, không phải loại người trong nghề có sự nghiên cứu sâu với gỗ đàn hương sẽ rất khó phân biệt ra được trong đây là thật hay giả.