Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 340: Thật giả (2)

- Nhưng mà…

Trương Vĩ suy tư một lát, ý vị đầy vẻ cao sâu nói:

- Gỗ đàn hương này có màu sắc và mùi vị sao không giống cái tôi thấy qua trước kia nha?

- Hả!

Sau khi nghe được lời nói của Trương Vĩ, trên mặt Vương Siêu lộ ra một chút ngượng ngập, nhanh chóng nói khỏa lắp: – Ha ha ha! Gỗ đàn hương cũng chia rất nhiều loại, loại gỗ đàn hương này bởi vì là để ngự dụng đấy, cho nên cũng không giống những loại thường gặp.

Vương Siêu ngoài miệng tuy rằng nói cho qua, nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc. Cái tượng gỗ này đúng là món vật lâu đời, nhưng màu sắc cùng mùi vị đều là làm giả, mà ba đặc điểm này đều bị Trương Vĩ nói trúng cả ba rồi.

“Tiểu tử này rốt cuộc là một tay giả heo ăn thị hổ, hay là mèo mù đụng phải chuột chết đây? Mình thật đúng là có điểm nhìn không thấu!”

Vương Siêu nhủ thầm.

Lý Mộng Phi sở dĩ muốn mua cái tượng gỗ này, là bởi vì hắn không kìm nổi sự mê hoặc. Nhưng cũng không có nghĩa là hắn thật sự hồ đồ, thấy Trương Vĩ đã chỉ ra khuyết điểm của tượng gỗ này, còn Vương Siêu cũng lộ ra một chút khác thường, hắn cũng cảm giác tượng gỗ này xem ra là có vấn đề.

- Vĩ ca, anh thử nhìn cái vòng tay bằng ngọc Phỉ Thúy này xem, Vương lão bản nói đây là bảo vật của Từ Hi thái hậu năm xưa.

Lý Mộng Phi cầm cái vòng tay bằng ngọc Phỉ Thúy lên, đưa cho Trương Vĩ như nâng niu dâng lên vật quý giá lắm vậy.

Trương Vĩ lấy cái vòng tay Phỉ Thúy kia, giả vờ xem xét rất ra dáng, rồi sau đó ngẩng đầu lên, nói:

- Lai lịch cái vòng tay Phỉ Thúy này, ngài cũng giới thiệu cho tôi một chút đi!

- Dạ được.

Vương Siêu ngoài mặt thì nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại có chút tự hỏi, không biết Trương Vĩ có nhìn thấu ra ưu khuyết điểm của vòng tay bằng Phỉ Thúy này không.

- Cái vòng tay Phỉ Thúy này là cống phẩm của Myanmar, là món vật có có từ thời vua Quang Tự của Thanh triều. Là loại thủy tinh vô cùng trân quý, chế tạo tinh mỹ, giá tiền cũng không thấp nha!

Vương Siêu nói.

Vương Siêu hiện tại dùng từ để giải thích, so với lời rồi giải thích với Lý Mộng Phi vừa rồi vẫn có chút khác biệt, trong đó lớn nhất chính là, ông ta nói với Lý Mộng Phi là cái vòng tay Phỉ Thúy này là Đế Vương lục, nhưng không nhắc điều này với Trương Vĩ.

Đế Vương lục là loại Phỉ Thúy có màu sắc tốt nhất, giá tiền cao nhất. Một viên ngọc Phỉ Thúy nếu như xuất hiện màu lục của đế vương, giá tiền tuyệt đối sẽ tăng lên rất cao. Vương Siêu cũng là sợ Trương Vĩ nhìn ra, cho nên mới cố ý ẩn đi cái từ Đế Vương lục này.

Thời gian Vương Siêu giới thiệu cái vòng tay Phỉ Thúy này, Trương Vĩ lần nữa dùng Độc Tâm Thuật theo dõi nội tâm của ông ta, khiến cho hắn phát hiện vấn đề của vòng tay này. Lời của Vương Siêu nói đều là thật, chỉ có một điểm ông ta không nói ra, đó chính là cái vòng tay Phỉ Thúy này đã từng bị gãy, mà đồ bằng ngọc một khi bị đứt gãy thì giá tiền sẽ giảm xuống cực lớn.

Trương Vĩ cầm cái vòng tay Phỉ Thúy này lên. Cái vòng tay này toàn thân xanh biếc, độ trong suốt rất cao, cũng không có tỳ vết gì rõ ràng, nhưng mà trên vòng tay Phỉ Thúy lại được khảm hai viền vàng, cũng là “Kim khảm ngọc Phỉ Thúy” trong truyền thuyết.

- Trương điếm trưởng, ngài xem cái vòng tay Phỉ Thúy này như thế nào?

Vương Siêu hỏi.

- Cái vòng tay Phỉ Thúy này có khuyết điểm duy nhất, chính là đã từng gãy lìa, nhưng đã dùng viền vàng che đậy, người bình thường căn bản là không nhìn ra, cần những người trong nghề ngọc khí xem xét cẩn thận mới có thế phân biệt được.

Cái nghề đồ cổ này có rất nhiều chủng loại, đồ ngọc, đồ sứ, tượng gỗ, đồ đồng thau, thi họa các loại…, mỗi một chủng loại đều không giống nhau, cho dù là người làm nghề đồ cổ, cũng chỉ tinh thông một hai loại trong số đó, hiếm khi có người nào có thế tinh thông đủ mọi thứ.

Trương Vĩ có thế tinh thông tượng gỗ, nhưng chưa chắc có thế tinh thông đồ bằng ngọc khí, thế nên ông ta cũng không lo lắng là hắn có thế nhìn thấu chút tỳ vết này.

- Vĩ ca, anh thấy cái vòng tay Phỉ Thúy này thế nào nha? Có thế làm mỹ dung dưỡng nhan hay không a?

Thấy Trương Vĩ chỉ nhìn không nói, Lý Mộng Phi cũng có chút lo lắng hỏi.

- Cái vòng tay Phỉ Thúy này chất liệu không tệ, cũng đúng là làm trong những năm Quang Tự, chỉ có điều hai cái viền vàng này có vẻ như hơi bị thừa, giống như sau đó cố ý thêm vào, khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái lắm.

Trương Vĩ tỏ ra vẻ cao thâm trầm ngâm một phen, cười cười nói với Vương Siêu:

- Ngài cảm thấy thế nào? Vương lão bản!

- Ọt ọt…

Vương Siêu nuốt nước bọt có chút khó khăn, gương mặt ngạc nhiên nhìn Trương Vĩ. Trương Vĩ vừa rồi mặc dù là cười nói đấy, nhưng Vương Siêu nghe lại có chút chói tai.

Có thế thoáng cái nhìn thấu ưu khuyết của hai món vật này, tuyệt đối là tinh thông tượng gỗ cùng ngọc khí. Nếu đổi lại bản thân Vương Siêu lần đầu tiên gặp được hai món vật này, cũng không thế nhìn một cái là thấu rõ vấn đề trong đó.

Nếu như nói nhìn thấu vấn đề của tượng gỗ, có thế nói là Trương Vĩ đoán lung tung, nhưng khuyết điểm của ngọc khí, không thế là có thế chó ngáp phải ruồi mà ra được. Vương Siêu không tin thế gian này lại có chuyện trùng hợp như vậy.

Như vậy chỉ có một cách giải thích, Trương Vĩ tuyệt đối là một người trong nghề, tinh thông ngọc khí cùng tượng gỗ, hơn nữa nhãn lực phân biệt tượng gỗ cùng ngọc khí còn trên cả năng lực của ông ta, tuyệt đối là một hạng người giả heo ăn thịt hổ.

- Huynh đệ, cậu thật là sự làm nghề trung gian môi giới sao?

Vương Siêu hỏi với gương mặt đầy vẻ hoài nghi, nếu không phải là Trương Vĩ không nói trước mặt những người khác, ông ta đã cảm thấy Trương Vĩ gần như là tới phá tiệm rồi.

Vương Siêu cẩn thận đánh giá lại dung mạo Trương Vĩ, cảm thấy cũng không thấy qua Trương Vĩ trong giới chơi cổ vật. Nếu như không phải Trương Vĩ tướng mạo quá trẻ tuổi, ông ta thậm chí còn cho hắn là lão tiền bối nào đó ở trong nghề.

- Vương lão bản, tôi có phải là … làm trung gian môi giới hay không, ngài ký hợp đồng ủy thác độc quyền với tôi thì chẳng phải sẽ biết rồi sao?

Trương Vĩ cười nói.

- – – – – oOo- – – – –

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free