Phòng Thuật (Dịch) - Chương 341: Làm mất mặt (1)
Vương Siêu hiện tại cảm thấy có chút bối rối. Trương Vĩ liên tiếp phân biệt được tính chân thật của hai món đồ cổ, tuyệt đối có thế nói là có ánh mắt sắc bén. Nếu như Trương Vĩ nói mình là người giám định chuyên nghiệp, Vương Siêu cũng có thế sẽ tin.
Nhưng Trương Vĩ lại làm nghề môi giới bất động sản, còn bàn chuyện ủy thác độc quyền bất động sản với ông ta, làm cho lòng ông có một chút cảm giác quái dị. Ông ta quyết định dò xét Trương Vĩ một chút, người ngoài nghề có thế đoán đúng một lần, hai lần, nhưng tuyệt đối không có thế có lần thứ ba.
- Trương điếm trưởng, tôi còn có một món đồ sứ, hay là ngài xem thêm lần nữa.
Vương Siêu đề nghị.
- Vương lão bản, ngài đầu tiên là tượng gỗ, ngọc khí, giờ lại xuất hiện đồ sứ. Cho dù là chuyên gia đồ cổ, cũng không có khả năng tinh thông mọi thứ đâu chứ hả.
Trương Vĩ cười cười nói.
- Giữa bằng hữu với nhau không thế tiến hành nghiên cứu thảo luận, trao đổi kinh nghiệm một chút sao?
Vương Siêu cười nói.
- Tham khảo thì có thế, trao đổi kinh nghiệm cũng có thế, nhưng không thế chỉ trao đổi nghề đồ cổ, còn phải nên trao đổi thêm về ngành kinh doanh bất động sản nữa chứ?
Trương Vĩ lái ngay đề tài câu chuyện.
- Được, chỉ cần Trương điếm trưởng có thế nói ra ưu khuyết của món đồ sứ này, tôi có thế nói chuyện ủy thác độc quyền với ngài.
Vương Siêu nói với vẻ rất thành khẩn.
- Một lời đã định đó nha!
Trương Vĩ nói không chút do dự.
Muốn được một người nhìn nhận, cái cần chính là từ phương diện mà người ấy am hiểu nhất đánh bại y, chỉ có như vậy y mới có thế kính nể anh ở trong tư tưởng. Trương Vĩ cũng muốn bắt đầu từ việc này, khi đó mới được Vương Siêu nhìn nhận.
Vương Siêu lại lấy ra một đồ sứ đưa cho Trương Vĩ giám định. Cái đồ sứ này tuy rằng cũng có tỳ vết, nhưng được che dấu vô cùng xảo diệu, ngay cả ông ta lúc trước cũng đã nhìn lầm rồi, phải thông qua giám định chuyên môn mới tìm ra một chút tỳ vết, vì thế mà ông ta còn tổn thất trên trăm vạn nguyên.
Nhưng mà, điều khiến cho Vương Siêu lần nữa bất ngờ chính là, Trương Vĩ quan sát thêm vài phút đồng hồ, lại chỉ ra tiếp tỳ vết của món đồ sứ này, lần này khiến cho Vương Siêu hoàn toàn kinh ngạc, chịu phục, địa vị Trương Vĩ trong lòng của ông ta cũng đột nhiên đề cao.
- Trương điếm trưởng! Ánh mắt của ngài thật là chính xác!
Vương Siêu cảm thán một tiếng nói. Điều khiến ông ta không hiểu chính là, năng lực giám định đồ cổ của Trương Vĩ cao như thế, tại sao lại đi làm trung gian môi giới bất động sản. Chẳng lẽ nói làm bất động sản kiếm được nhiều tiền hơn so với đồ cổ?!
- Ngài quá khen.
Trương Vĩ lắc đầu cười khổ nói. Hắn có thế khám phá ưu khuyết của món đồ cổ này, chẳng qua là thông qua Độc Tâm Thuật theo dõi ý nghĩ của đối phương, chứ đâu ra thật sự có thể phân biệt được đồ cổ thiệt giả thế nào.
- Trương điếm trưởng, ngài có bản lãnh như vậy, không làm nghề mua bán đồ cổ thật là đáng tiếc.
Vương Siêu gương mặt đầy vẻ cảm khái, lập tức thử dò xét:
- Cậu có muốn làm người giám định cho tiệm của tôi không? Tôi trả cho cậu lương trăm vạn một năm, hoa hồng tính riêng, như thế nào?
- Đồ cổ chỉ là ham thích nghiệp dư của tôi. Tôi thì thích theo ngành kinh doanh bất động sản hơn.
Trương Vĩ dùng lời nói dịu dàng từ chối khéo.
Lương một năm trăm vạn đối với người bình thường là không ít, nhưng Trương Vĩ chỉ cần bán cái biệt thự hạng sang, là có thế có thu nhập trên trăm vạn, tự nhiên sẽ không chuyển sang nghề đồ cổ. Hơn nữa hắn cũng không hiểu nghề đồ cổ, một khi tham gia quá sâu vào, nhất định sẽ bị lòi đuôi.
- Ai… Bản lãnh tốt như vậy. Thật là đáng tiếc!
Vương Siêu vỗ đùi, cảm khái xuất phát từ nội tâm.
Trong một tiệm bán đồ cổ quan trọng nhất chính là người giám định.Việc giám định vật phẩm, giá thu mua, giá tiền bán ra, đều là do người giám định phụ trách, có thế nói một người giám định tốt chính là Tụ Bảo Bồn. Vương Siêu thành tâm muốn chiêu mộ Trương Vĩ!
Vương Siêu ở đó lầm bầm lầu bầu cảm khái, Trương Vĩ lần nữa đưa ra việc ủy thác độc quyền. Vương Siêu lần này không từ chối, kiên nhẫn nghe Trương Vĩ giảng giải hợp đồng ủy thác độc quyền, những thứ có liên quan cùng với biện pháp bảo đảm.
Vương Siêu trước đó không đồng ý ủy thác độc quyền, một là vì ông ta sợ phiền toái, hai là không tin người của công ty môi giới. Nhưng lần Trương Vĩ biểu hiện xuất sắc, hoàn toàn khuất phục được ông ta, ông ta qủa thật là muốn kết giao bằng hữu cùng Trương Vĩ.
Còn nữa, có thế lờ đi với lời đề nghị lương trên trăm vạn một năm, chứng minh Trương Vĩ là một người có năng lực, không vì ích lợi trước mắt mà lừa dối, sở dĩ ông ta cũng yên tâm ủy thác nguồn cung nhà (cho thuê) của mình cho Trương Vĩ. Hơn nữa nhà khi đã cho mướn rồi, cũng quả thật có thế gia tăng lợi ích thu được.
Sau khi nghe xong Trương Vĩ giải thích chuyện ủy thác độc quyền, Vương Siêu suy tư một lát rồi nói:
- Trương huynh đệ, tôi vừa rồi có nói cùng tiểu huynh đệ Mộng Phi, muốn nói chuyện làm ăn trước hết phải kết giao bằng hữu. Người bằng hữu như cậu đây tôi kết giao chắc rồi. Tôi quyết định ký cái hợp đồng ủy thác độc quyền này.
- Vậy thì đa tạ Vương ca chiếu cố.
Trương Vĩ nói cảm tạ.
- Nhưng mà, trước khi ký cái hợp đồng này, tôi cũng có một thỉnh cầu, không biết lão đệ có thế đáp ứng hay không?
- Thỉnh cầu?
Sau khi nghe được lời nói của Vương Siêu, Trương Vĩ hơi sửng sốt một chút, không biết Vương Siêu sẽ cầu xin chuyện gì với bản thân mình, hỏi:
- Vương ca cứ nói, có thế giúp tôi cũng nhất định sẽ giúp.
- Qua ngày 7- 1 âm lịch trong tiệm chúng tôi muốn nhập một đợt hàng, đến lúc đó có vài món đồ cổ trân phẩm giá trị ngàn vạn, muốn thỉnh cầu lão đệ giúp ta một tay, không biết có được không?
Vương Siêu có chút mong đợi hỏi.
- Không thành vấn đề.
Trương Vĩ gật đầu đồng ý, chẳng qua là giúp đối phương một tay, đối với hắn mà nói cũng không ảnh hưởng gì.
- Ai ôi!!! Thật tốt quá.
Vương Siêu vô cùng cao hứng, so với đồ cổ hơn ngàn vạn, cái hợp đồng ủy thác độc quyền này thật ra không là gì.
- Huynh đệ, lấy hợp đồng ra, tôi ký!
Vương Siêu rất sảng khoái ký hợp đồng ủy thác độc quyền, còn lấy cầm chìa trong điếm trực tiếp giao cho Trương Vĩ bảo quản. Ông ta đã xem Trương Vĩ như người cùng chí hướng, lại bội phục năng lực giám định đồ cổ của hắn, có cảm giác sao không gặp sớm hơn.
Sau khi rời khỏi Phan Gia Viên, Lý Mộng Phi ngồi trên xe hơi một mực không lên tiếng. Hắn từ nhỏ vô cùng thông minh, cũng luôn tự cho là như vậy, nhưng còn quá trẻ, kinh nghiệm xã hội không đủ, thiếu chút nữa bị lừa mua hàng giả.