Phòng Thuật (Dịch) - Chương 346: Tụ hội (2)
Thấy Mộ Dung Huyên có vẻ tức giận, hai con ngươi Lý Mộng Phi đảo một vòng, liền lên tiếng bán đứng Trương Vĩ, nói như bản thân mình đáng thương lắm, nói dối đều không thấy xấu hổ, có thế thấy không phí công luyện mồm mép nửa tháng này.
- Vậy sao hắn không ở xe cậu, mà ngồi trong xe Dao Dao.
Mộ Dung Huyên có chút bất mãn nói.
Sau khi nghe được câu nói này của Mộ Dung Huyên, Lý Mộng Phi không tự chủ được sửng sốt một chút, Trương Vĩ ngồi xe Ferrari là chủ ý của hắn, chính là muốn có thế cùng Mộ Dung Huyên có không gian riêng, vậy nên chuyện này hắn cũng muốn lấy lệ cho qua.
- Huyên Huyên tỷ, chuyện này tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái, chúng tôi hay là vào trong xe nói đi, tránh khỏi đến lúc đó bị Trương Vĩ nghe được.
Lý Mộng Phi chỉ chỉ Porsche của mình, nói.
- Đi thôi, tôi cũng lười cùng cái tên kia cãi nhau, gặp hắn chỉ bực bội.
Mộ Dung Huyên hừ lạnh một tiếng, quay người đi vào ghế kế bên tài xế Porsche, còn Lý Mộng Phi cũng hấp tấp ngồi vào xe.
Sau khi Lý Mộng Phi cùng Mộ Dung Huyên vào xe, Ferrari trắng đã khởi động trước một bước, còn Lý Mộng Phi cũng lập tức khởi động ô tô, lái theo phía sau Ferrari, hai người vẫn thảo luận chuyện vừa rồi.
- Huyên Huyên tỷ, tỷ bây giờ còn quan tâm Trương Vĩ sao?
Lý Mộng Phi liếc Mộ Dung Huyên một cái, nói.
- Ý cậu là gì, cái gì gọi là tôi vẫn quan tâm hắn, tôi còn hận không thế giết hắn chết đó mà.
Mộ Dung Huyên trách mắng.
- Cậu còn chưa nói cho tôi biết, hắn tại sao phải ngồi trong xe Dao Dao, không phải là tiểu tử ngươi làm trò quỷ chứ hả.
- Dĩ nhiên không phải rồi, là chính hắn chủ động ngồi xe Ferrari đấy, tôi cũng không biết rốt cuộc là tại sao?
Lý Mộng Phi nhanh chóng phủ nhận nói.
Sau khi nghe được lời nói của Lý Mộng Phi, Mộ Dung Huyên trầm tư một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên, suy đoán nói:
- Cái tên kia sẽ không là thấy Dao Dao đẹp, có tiền, liền muốn cóc mà đòi ăn thịt thiên nga chứ hả!
- Không thế nào.
Lý Mộng Phi trên mặt nở một nụ cười khổ, không nghĩ tới Mộ Dung Huyên lại nghĩ tới hướng đó.
- Làm sao không biết? Cái tên hám lợi kia, nếu cưới được công chúa Bạch Tuyết Dao Dao này, không chỉ có thể ôm được mỹ nhân về, còn có thế đỡ phấn đấu 30 năm.
- Trong lòng Mộ Dung Huyên, Trương Vĩ chính là một người vong ân phụ nghĩa, vì đạt đến mục đích không từ thủ đoạn, nóng lạnh nói:
Loại chuyện như vậy, người này tuyệt đối làm được.
Lý Mộng Phi có chút hối hận nói tới cái đề tài này, nhưng mà hiểu lầm ở đây có chút lớn rồi, nếu để cho tỷ tỷ và Trương Vĩ biết được, mình ở nơi này thêu dệt vô cớ một trận, nhất định sẽ nghĩ biện pháp xử lý mình.
- Huyên Huyên tỷ, tôi thấy không có nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu, Vĩ ca sẽ không có loại ý nghĩ đó chứ hả.
- Hừ, cho dù hắn có loại ý nghĩ đó hay không, tôi đều phải bóp chết trong trứng nước, hắn không phải là muốn tham gia tụ hội lần này ấy ư, trong tụ hội nhất định sẽ có rất nhiều người đeo đuổi Dao Dao, để xem tôi làm gì dọn dẹp hắn.
Mộ Dung Huyên cười lạnh nói.
Lý Mông Dao lái mặc dù là Ferrari, nhưng chạy tốc độ cũng không nhanh, thỉnh thoảng có xe taxi từ bên trái vượt qua, làm cho Trương Vĩ có một loại cảm giác nóng nảy, quay đầu nhìn Lý Mông Dao, trêu ghẹo nói:
- Cô lái xe thật là ổn.
-cảm ơn nhiều.
Lý Mông Dao cười một cái nói, đối với lời trêu ghẹo của Trương Vĩ cũng không tức giận, vẫn tiếp tục lái từ từ.
Thanh âm Lý Mông Dao tuy rằng thanh thúy dễ nghe, nhưng Trương Vĩ phát hiện ra hai người cùng giống như đón xe lần trước vậy, vẫn là không có tiếng nói chung, dù bản thân mình chủ động nói một đề tài, chưa nói tới mấy câu lại không còn lời gì để nói rồi.
Đối với trường hợp không còn lời gì để nói, không biết nói gì mà cố “rặn” ra tìm lời để nói chỉ càng thêm lúng túng, vậy nên Trương Vĩ dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, nằm trên ghế mềm nghỉ ngơi, mới đó đã mơ mơ màng màng ngủ rồi.
Từ sau khi thu mua công ty Mỹ Gia, Trương Vĩ có thế nói là chạy hai bên, so với trước kia càng lao tâm lao lực, mặc dù mời Vương Mẫn làm điếm trưởng, hắn cũng không thế hoàn toàn làm chưởng quầy phất tay, dù sao công ty vẫn mới ở giai đoạn khởi đầu, có một số việc hắn nhất định phải tự thân đi làm.
Sau nửa giờ, hai chiếc xe hơi lái vào hội trong một ngôi nhà sang trọng, Lý Mông Dao lái xe vô cùng vững vàng, Trương Vĩ thậm chí không cảm giác được một chút lắc lư, vẫn còn nhắm mắt nghỉ ngơi.
- Trương Vĩ, Trương điếm trưởng…
Xe hơi sau khi đến nơi dừng lại, Lý Mông Dao thấy Trương Vĩ còn đang ngủ, nhẹ giọng kêu vài tiếng, Trương Vĩ mới dần tỉnh lại.
- Thật xin lỗi, vừa rồi tôi ngủ, chúng tôi đã tới chưa.
Trương Vĩ lay động đầu một cái, tay phải bấm cái trán, nói.
- Ừ, đến rồi, xuống xe chứ hả!
Lý Mông Dao trên mặt lộ ra một vẻ bất đắc dĩ, gật gật đầu nói.
- Tốt.
Trương Vĩ lên tiếng, ít nhiều còn có chút buồn ngủ, vỗ ót cổ, cùng Lý Mông Dao một trước một sau đi xuống ô tô.
Nhưng mà, Trương Vĩ mới từ trên xe hơi đi xuống, liền thấy một đám người hướng về phía này tràn tới, Trương Vĩ không biết xảy ra chuyện gì, mới vừa sửng sốt một chút, đám người kia đã càng qua hắn, đi tới bên kia ô tô, có mấy người trong tay còn đang cầm hoa tươi.
- Mộng Dao tiểu thư,cảm ơn cô đã tham gia party của ta.
- Mộng Dao tiểu thư đã lâu không gặp, bó hoa tươi này tôi tặng cô, hi vọng cô có thế nhận!
- Mộng Dao tiểu thư vẫn mỹ lệ như cũ…
- – – – – oOo- – – – –